Trời mưa rất to, những giọt mưa như một viên đạn dày đặc đập vào kính trước xe, cần gạt nước đung đưa qua lại.

    Bên ngoài trời tối mờ, đèn xe sáng rực, chiếu sáng một đoạn đường phía trước.

    Ánh mắt bình thản của người đàn ông xuyên qua cửa kính ô tô, dừng lại ở bóng người đang đứng giữa đường.

    Trời mưa rất to, dù có đèn xe chiếu sáng cũng không thấy rõ dáng người nọ, chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh gầy gò đơn bạc, cúi đầu đứng một mình dưới màn mưa dày đặc.

    Cơn mưa ập vào người cậu, nhưng cậu dường như không cảm nhận được mà chỉ đứng bất động.

    Lúc Bùi Xuyên nhìn qua, Lâm Tuế Từ cũng ngước mắt nhìn về phía trước.

    Qua màn mưa và cửa kính ô tô, Bùi Xuyên không thể nhìn rõ mặt người kia chứ đừng nói đến đôi mắt.

    Nhưng ngay giờ khắc này, Bùi Xuyên lại cảm nhận được loại ánh mắt tuyệt vọng, chết lặng mà bất lực.

    Trong đôi mắt bình tĩnh của người đàn ông hiện lên một sự dao động.

    Người lái xe bấm còi.

    Nhưng Lâm Tuế Từ đứng trên đường vẫn thờ ơ như cũ, không có né tránh, ngay cả mí mắt cũng không nhúc nhích một chút.

    Cậu mệt đến mức không còn sức để cử động ngón tay, đầu nặng trĩu và đau đớn, tầm nhìn mờ đi.

    Mí mắt cậu từ từ khép lại, thân hình gầy gò yếu ớt ngã xuống đất như bị gió mưa thổi bay.

    "Cái này... tại sao lại ngất xỉu? Chẳng lẽ là ăn vạ?" Tài xế kinh ngạc thở dài.

    Sợ làm mất thời gian của sếp nhà mình, trợ lý Lý vội vàng nói: “Bùi gia để tôi ra ngoài xem thử.”

    Nói xong, trợ lý Lý vội vàng mở ô bước xuống xe.

    Nhưng hắn không để ý rằng Bùi Xuyên ngồi phía sau cũng mở cửa xuống xe.

    Một chân dài bước ra khỏi cửa xe, đôi giày da bóng loáng đắt tiền giẫm xuống đất lập tức ướt đẫm. - app t.y.t

    Bùi Xuyên thậm chí còn không cầm ô.

    Hai vệ sĩ ngồi phía sau nhìn thấy vậy, nhanh chóng xuống xe giơ chiếc ô màu đen lên trên đỉnh đầu người đàn ông.

    “Bùi gia, sao ngài cũng xuống?” Trợ lý Lý kinh ngạc nói.

    Đi theo bên cạnh Bùi Xuyên mấy năm nay, hắn biết sếp mình tính tình lạnh lùng, vốn là người không thích xen vào việc của người khác, huống chi hiện tại còn mưa to, cho dù có ô cũng vô dụng.

    Bùi Xuyên không nói gì, trực tiếp cất chân dài đi về phía người đang ngất xỉu, vệ sĩ gắt gao đi theo bên người che ô cho anh.

    Trợ lý Lý cũng nhanh chóng cầm ô đi theo.

    Bùi Xuyên quỳ gối ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Tuế Từ, khoảng cách gần như vậy cũng đủ nhìn rõ khuôn mặt đó.

    Thanh niên thân hình đơn bạc hơi cuộn mình lại, ánh mắt nhắm chặt lại, hàng mi dài bị mưa đánh thành từng chùm, hơi run rẩy như một con bướm bị thương.

    Cơn mưa đã sớm rửa sạch khuôn mặt nhỏ nhắn đầy bụi bặm và mồ hôi của cậu, khiến cậu càng thêm trong trẻo, lạnh lùng, nhưng khuôn mặt lại trắng bệch đến mức gần như trong suốt.

    Trợ lý Lý nhìn có chút ngây người, đây chính là mỹ nhân bệnh tật lạnh lùng, chỉ cần chạm vào sẽ tan thành từng mảnh được miêu tả trong tiểu thuyết.

    “Bùi gia, hình như cậu ta bị thương.”

    Không cần trợ lý Lý nhắc nhở, Bùi Xuyên cũng chú ý tới, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt thanh niên, quét qua đôi bàn tay mảnh khảnh đang buông thõng trên mặt đất.

    Máu trên tay Lâm Tuế Từ đã sớm đông lại từ lâu, mặc dù nước mưa rửa sạch không ít, nhưng vẫn có một ít lưu lại, máu đỏ sậm theo ngón tay trắng nõn mảnh khảnh chảy xuống, dung nhập vào trong nước mưa.

    Ngoại trừ hai tay ra, cánh tay gầy gò cùng một đoạn bắp chân của cậu cũng có vết bầm tím.

    Chiếc áo phông trắng cậu đang mặc bị nước mưa thấm ướt, biến thành nửa trong suốt ướt sũng dán sát vào thân thể, dưới ánh sáng lờ mờ, mơ hồ có thể thấy được da thịt bên trong quần áo cũng lộ ra dấu vết loang lổ xanh tím, nhìn thấy mà giật mình.

    Cậu giống như một con mèo bị bỏ rơi, đầy thương tích hấp hối nằm trên đường, ngay cả hô hấp cũng rất yếu ớt.

    “Hình như bị thương nặng…” Trợ lý Lý vừa nói vừa ngước mắt lên nhìn Bùi Xuyên bên cạnh, còn chưa kịp nói ra miệng đột nhiên bị kẹt ở trong cổ họng.

    Sườn mặt nam nhân trong ánh sáng lờ mờ đột nhiên âm trầm xuống, tuy khuôn mặt vẫn không biểu cảm nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo từ trong ra ngoài, thậm chí còn lạnh hơn cả tiếng mưa đang rơi.

    Trợ lý Lý không khỏi rùng mình, đồng thời cũng thắc mắc tại sao sếp nhà mình lại đột nhiên hành động như vậy, chẳng lẽ là vì mỹ nhân bệnh tật ngất xỉu trên mặt đất sao? ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

    Nhưng tiểu mỹ nhân này nhìn thật sự đáng thương, hắn không đành lòng nhìn đối phương lẻ loi nằm trong đêm mưa.

    “Bùi gia, trời mưa to quá, nếu không ngài trở về xe trước, tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện?”

    Bùi Xuyên: "Không cần."

   "Nhưng..." Trợ lý Lý vừa mới mở miệng, những lời tiếp theo đã bị nghẹn lại trong cổ họng.

    Hắn mở to hai mắt, miệng còn chưa kịp khép lại, không thể tin nổi nhìn từng động tác của sếp mình.

    Bùi Xuyên cúi xuống, vòng tay qua chân và eo thanh niên, ôm vào lòng rồi đứng dậy bước ra xe.

    Đồng dạng cảm thấy khiếp sợ còn có hai tên bảo tiêu, bất quá khiếp sợ thì khiếp sợ, bọn họ vẫn cầm ô đi theo bên người Bùi Xuyên, che mưa cho anh.

    Trợ lý Lý ngậm miệng, ngơ ngác đi theo anh.

    Trong màn mưa mờ mịt, một người đàn ông mặc bộ vest đắt tiền nhẹ nhàng ôm người vào lòng, đôi chân dài và khuôn mặt không chút biểu cảm bước đi trên đường, dáng người cao gầy, bờ vai rộng và vòng eo hẹp, dung mạo xuất sắc trong bóng đêm càng thêm lạnh lùng thâm thúy.

    Mưa thoát khỏi ô trên đầu rơi trúng vai người đàn ông nhưng anh vẫn thờ ơ.

    Chàng trai trẻ trong vòng tay anh bất tỉnh, mặt mày tinh xảo tái nhợt trong trẻo dịu dàng, đầu tựa vào khuôn ngực rộng rãi và ấm áp của người đàn ông, đôi tay mảnh khảnh buông thõng yếu ớt trong không trung, máu tươi hỗn hợp nước mưa theo đầu ngón tay tái nhợt uốn lượn rơi xuống.

    Vệ sĩ mở cửa xe, Bùi Xuyên ôm người bước vào trong xe.

    Bentley màu đen lại khởi động, trong đêm mưa đi xuyên qua thành phố A, không khí trong xe có thêm vài phần ẩm ướt, bầu không khí trở nên kỳ quái.

    Trợ lý Lý không kìm nén được sự tò mò trong lòng, lặng lẽ dùng dư quang nhìn lướt qua tình huống phía sau, trong mắt mang theo vài phần ngạc nhiên.

    Bùi Xuyên ôm thanh niên ướt sũng vào lòng, trên khuôn mặt vô cảm không có một tia chán ghét, chỉ là trên người vẫn tản ra khí tức âm trầm, trong âm trầm tựa hồ còn nhiều hơn vài phần... Dịu dàng?

    Trợ lý Lý giật mình, thiếu chút nữa bị ý nghĩ của mình dọa sợ.

    Hắn chưa bao giờ nhìn thấy cảm xúc liên quan đến từ “dịu dàng” trên khuôn mặt lãnh đạm ngàn năm không thay đổi của Bùi gia.

    Lúc này, Bùi Xuyên đột nhiên ngước mắt liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Tăng nhiệt độ điều hòa lên.”

    Trợ lý Lý vội vàng thu hồi tầm mắt: “Vâng ạ!” Hắn vội vàng tăng nhiệt độ điều hòa lên rồi hỏi: “Bùi gia, ngài có muốn đến bệnh viện không?”

    Bùi Xuyên ừ một tiếng: “Lái nhanh lên.”

    Nói xong, anh liền rũ mắt nhìn về phía người trong ngực.

    Mái tóc ướt của Lâm Tuế Từ yếu ớt dựa vào vai anh, lông mi khẽ run lên.

    Bùi Xuyên siết chặt vòng tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cậu.

    Nhiệt độ trong xe tuy đã tăng lên nhưng nhiệt độ trên người Lâm Tuế Từ vẫn lạnh như vậy. Nếu như không phải lồng ngực của cậu còn đang phập phồng yếu ớt thì trông cậu không khác gì đã mất đi sinh mệnh.   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play