Bầu không khí trong phòng vẫn bế tắc.
Giang Cảnh Duyên mím môi, nhưng vẻ mặt vẫn rất tệ, sau một lúc im lặng, hắn nói với Giang Nhạc: “Chính em hãy suy nghĩ đi.”
Nói xong hắn quay người bước ra ngoài.
"Anh ta không thể chết và sẽ không có việc gì, anh thích thì mau đi tìm anh ta đi." Hai mắt Giang Nhạc đỏ hoe nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Cảnh Duyên, giật lấy chiếc gối trên sô pha ném vào hắn, tức giận nói: "Tìm em trai tốt của anh đi!"
Giang Cảnh Duyên dừng lại một lát rồi không thèm ngoảnh lại rời đi.
Giang Nhạc rất tức giận, lồng ngực phập phồng, khuôn mặt trắng trẻo đỏ bừng.
Hắn vừa mới dạy Lâm Tuế Từ một bài học, ai cho phép tiểu tử này ở lại Giang gia cả ngày, tên đó thật sự coi nơi này là nhà của mình à.
Không biết Lâm Tuế Từ đổ thứ gì vào anh trai mình, anh trai hắn thật sự coi tên đó như em trai mình.
Bài học này coi như nhẹ, hắn không làm gì Lâm Tuế Từ, chỉ là khiến tên đó bị vài vết thương ngoài da mà thôi.
Vậy mà anh trai hắn còn rất lo lắng như vậy.
Giang Nhạc chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy tức giận và bất bình.
"Nhạc Nhạc, đừng khóc." Chu Văn Thiến không biết sự tình, đau khổ dỗ dành đứa con út, ngập ngừng nói: "Hai đứa cãi nhau vì Lâm Tuế Từ à? Mẹ vừa nghe tên nó."
Giang Nhạc gật đầu, giọng mũi có chút ủy khuất nói: “Anh… nghi ngờ con nói dối, đắc tội anh Tuế Từ.”
"Nhưng con thực sự không làm vậy. Tất cả những gì con nói đều là sự thật."
Chu Văn Thiến nghe xong sửng sốt, nghi hoặc nói: “Cảnh Duyên nói như vậy sao?”
“Ừ…” Giang Nhạc cúi đầu, trên đôi lông mày thanh tú hiện rõ sự thất vọng, “Con không biết mình đã làm gì sai, sao anh trai lại có ý nghĩ như vậy.”
“Làm sao có thể?” Chu Văn Thiến vẫn không tin.
Mối quan hệ giữa con trai cả và con trai út luôn rất tốt, anh trai thường rất yêu thương em trai mình.
Bà biết con trai lớn của bà thân thiết với Lâm Tuế Từ, nhưng Nhạc Nhạc là em trai ruột của nó, nó không thể vì người khác mà nghi ngờ em ruột của mình, Cảnh Duyên đã nghĩ vậy thật sao?
Nhạc Nhạc bình thường rất ngoan ngoãn nghe lời, tuy rằng thỉnh thoảng cũng có chút gây rối, nhưng làm sao thằng bé có thể nói dối, lừa gạt người khác về chuyện này?
“Nhạc Nhạc, anh trai con làm vậy là không đúng, mẹ sẽ dạy cho nó một bài học.”
"Nhạc Nhạc của chúng ta sao có thể làm ra chuyện như vậy?"
Giang Nhạc gượng cười nói: “Ừ, con biết vẫn còn mẹ đứng về phía con”.
Cho dù cha mẹ và anh trai của hắn cuối cùng cũng biết được sự thật thì sao, dù sao cha mẹ và anh trai hắn đều đã yêu thương hắn từ khi còn nhỏ, nhiều nhất là hắn chỉ bị mắng vì họ là một gia đình.
Lâm Tuế Từ chẳng là gì cả, bây giờ anh ta được anh trai thích thì sao, anh trai là anh ruột của hắn, và hắn vẫn là người anh trai yêu thương nhất.
Giang Nhạc không hề sợ hãi.
Chu Văn Thiến giơ tay vuốt tóc con trai út: “Đừng nghĩ đến những chuyện không vui đó nữa, con tiếp tục xem phim đi.”
"Mẹ ơi, mẹ xem cùng con nhé."
“Được.” Chu Văn Thiên mỉm cười, nhưng cảm xúc trong mắt bà có chút phức tạp.
Kể từ vụ bắt cóc ngày ấy, đứa trẻ Lâm Tuế Từ vẫn chưa quay trở lại... Mong rằng nó sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Tuy ý nghĩ này có phần ích kỷ nhưng nếu nó không quay lại là tốt nhất cho bản thân nó và Giang gia.
Bao năm qua, mỗi khi nhìn thấy Lâm Tuế Từ, Chu Văn Thiến lại nhớ tới việc Lâm Nguyệt đã làm.
Mặc dù đứa trẻ vô tội, nhưng bà không phải thánh nhân, bà hận Lâm Nguyệt, cũng hận đứa con liên quan đến chồng mình mà Lâm Nguyệt đã vất vả sinh ra.
Nhưng bà cũng hận chính mình như vậy, trong lòng lại mâu thuẫn.
Lâm Nguyệt và Lâm Tuế Từ, hai mẹ con ngày đêm hành hạ bà.
Giang Cảnh Duyên cẩn thận suy nghĩ lời Giang Nhạc vừa nói, Lâm Tuế Từ không sao, hắn không biết lời nói đó là đúng hay sai.
Hắn thở dài, trách cha mẹ và hắn đã quá nuông chiều Nhạc Nhạc, dẫn đến việc bây giờ Nhạc Nhạc trở thành một người ngang ngược và liều lĩnh như vậy.
Hiện tại hắn còn phải nhanh chóng đi tìm Lâm Tuế Từ xác nhận cậu thật sự không sao thì mới có thể thật sự yên tâm.
Ngoài ra còn có hai kẻ bắt cóc đó, nếu tìm thấy chúng thì sẽ biết được sự thật.
“Bùi gia, hai kẻ bắt cóc đã tìm ra được rồi.”
Trong văn phòng của tổng giám đốc tập đoàn Bùi thị, trợ lý Lý đến gần Bùi Xuyên, nói bằng giọng chỉ có hai người mới nghe được.
Bùi Xuyên gật đầu tỏ ý đã hiểu.
“Này, có điều gì mà chú không được nghe à?”
Trong phòng làm việc vang lên một giọng nói có chút tươi cười trêu chọc, người lên tiếng là người đàn ông ngồi đối diện sofa, người nhà họ Bùi có dung mạo không tệ, tuy người kia đã trung niên nhưng cũng không kém anh tuấn.
Người này tên là Bùi Hưng Đức, cổ đông của Tập đoàn Bùi Thị, đồng thời cũng là chú hai của Bùi Xuyên.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Bùi Xuyên mặt không biểu tình liếc nhìn Bùi Hưng Đức, ngay cả khi đối mặt với người lớn tuổi cũng không hề giả vờ nói chuyện khách khí mà càng lạnh lùng lãnh đạm.
Có vẻ như hắn đã quen với thái độ của Bùi Xuyên nên Bùi Hưng Đức cũng không quan tâm.
“Bùi Xuyên, chú hai nghe nói mấy đêm trước cháu đã cứu một cậu bé?” Hắn nở nụ cười đầy ẩn ý, xoa cằm hứng thú, “Chú thật tò mò, ai là người đã khiến cháu mỗi ngày đều chạy đến bệnh viện?"
Bùi Xuyên cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, không hề nhấc mí mắt lên, nhẹ nhàng nói:
"Chú hai nói đùa, em ấy chỉ là một người tầm thường thôi."
“Thật sao?” Bùi Hưng Đức mỉm cười nhìn anh.
Bùi Xuyên đặt ly cà phê trên tay xuống, thẳng thừng ra lệnh trục xuất: "Nếu chú hai không còn việc gì khác để làm, vậy xin hãy trở về."
Lời này nói ra rất thô lỗ, Bùi Hưng Đức hơi nhướng mày, sau đó đứng dậy, sáng suốt nói: “Được, chú về trước.”
"Đúng rồi." Đi được nửa đường, hắn đột nhiên dừng lại, quay lại nói: "Chị dâu rất nhớ cháu, khi nào có thời gian hãy về nhà cũ gặp mẹ thường xuyên hơn nhé."
Sau đó, hắn rời khỏi văn phòng.
Bùi Xuyên không để ý đến lời nói của đối phương, khuôn mặt tuấn tú với đường nét rõ ràng từ đầu đến cuối đều mờ nhạt, không thể nhìn thấu được suy nghĩ của anh.
Anh đứng dậy hỏi Trợ lý Lý bên cạnh: “Hai tên bắt cóc đâu rồi?”
"Người của chúng tôi tìm thấy chúng trong một căn nhà cho thuê trên đường xx. Chúng tôi có cần mang chúng đến đây không?"
"Không, tự mình đi xem đi." Nói xong, Bùi Xuyên chân dài bước ra ngoài.
Trợ lý Lý dừng lại một chút, vội vàng đuổi theo.
Căn nhà cho thuê nhỏ nồng nặc mùi thuốc lá và rượu, mọi thứ trong nhà đều bừa bộn, người đàn ông mặc áo sơ mi, quần tây đắt tiền, đeo đồng hồ sang trọng, toát ra khí chất cao quý, dường như không hợp với nơi này. . .
Người đàn ông mặt sẹo và người đàn ông đầu trọc đều bị trói tay chân, miệng bị nhét vải, ngã xuống đất trong tình trạng nhục nhã.