Thuận lợi tới nơi, việc đầu tiên mà Quý Thính làm chính là chạy tới xem A Giản, kết quả sau khi nhóc vô lại này dọa người khác chết khiếp còn mình lại ngủ ngon lành.
 
“... Lần này lão nương nhất định sẽ nhớ kỹ, sau này sẽ tính sổ với con sau.” Quý Thính nghiến răng nghiến lợi nói.
 
Chử Yến lập tức bảo vệ đứa nhỏ trong lòng: "Bây giờ mới chỉ là một đứa trẻ, điện hạ so đo chuyện này làm gì?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Đúng vậy, đúng vậy, A Giản vẫn chưa hiểu gì cả!” Phù Vân cũng vội vàng lên tiếng nói đỡ.
 
Quý Thính nhìn hai người này không nói nên lời, một lúc lâu sau mới nghẹn ra được một câu: "Vậy ta nhất định phải tính sổ với nó thì sao?!"
 
Phù Vân khó xử nhìn về phía Chử Yến, Chử Yến im lặng một lúc: "Vậy thì ty chức sẽ ôm A Giản chạy trốn."
 
“Ta cũng sẽ cùng bọn họ chạy.” Phù Vân khẽ nói.
 
Quý Thính: "..." Nàng xem như đã nhìn ra được kể từ khi A Giản được sinh ra, mình đã hoàn toàn bị thất sủng.
 
Dường như nhìn ra được Quý Thính đang tức giận, Phù Vân vội hỏi: "A Giản sức khỏe không tốt, chúng ta vẫn nên sớm đi vào trong nhà, đừng để hắn bị cảm lạnh."
Dù sao Quý Thính cũng cảm thấy yêu thương đứa nhỏ, nghe y nói như vậy, lập tức không để ý tới chút chuyện nhỏ nhặt này, sốt ruột cùng bọn họ đưa A Giản vào trong phòng ngủ.
 
Sau khi biết họ quay lại, Mục Dự Chi liền cho người đốt thêm địa long, Quý Thính vừa bước vào nhà đã cảm thấy rất ấm áp, cho dù bọn họ đã cẩn thận như vậy nhưng A Giản vẫn bị phong hàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trẻ nhỏ bị bệnh là khó đối phó nhất, một là không dám uống thuốc, hai là không chịu uống sữa, quấy khóc ngày đêm, Quý Thính đã dỗ dành cậu nhóc mấy ngày rồi, quả thực gần như kiệt sức.
 
Chớp mắt một cái đã tới đêm giao thừa, Quý Văn ở trong cung thiết yến, vời gọi văn võ bá quan tiến cung đoàn viên. Quý Thính liếc nhìn A Giản đang ngủ say, thực sự không muốn tiến cung.
 

"Mấy ngày nay bên ngoài rất nhiều người trúng phong hàn, trong cung cũng có rất nhiều người, ta sợ sẽ nhiễm bệnh truyền qua cho A Giản." Quý Thính cau mày. 
 
Mục Dự Chi buông tiếng thở dài: "Nhưng điện hạ cũng không thể ngày nào cũng ở trong phủ."
 
"Ta biết," Quý Thính cũng vô cùng bất đắc dĩ, "Ngươi yên tâm, ta sẽ đi."
 
“Điện hạ yên tâm đi, A Giản ở đây đã có ta chăm sóc.” Mục Dự Chi trấn an nói.
 
Quý Thính gật đầu: "Ta sẽ đi sớm về sớm."
Dứt lời, nàng lại liếc nhìn A Giản đang ngủ. Tuy rằng vẫn còn yếu hơn trẻ sơ sinh bình thường, nhưng một tháng này bởi vì được chăm sóc cẩn thận dùng nhiều loại thuốc bổ, bây giờ đứa nhỏ đang phát triển rất nhanh, hiện tại khuôn mặt tròn xoe, bởi vì thừa hưởng ưu điểm của nàng và Thân Đồ Xuyên, ngũ quan từ khi sinh ra rất kháu khỉnh, cộng thêm  mập mạp, trông cực kỳ giống đứa nhỏ trên tranh vẽ.
 
Chỉ là gần đây bị bệnh sụt cân, nhìn thấy như vậy khiến người khác không khỏi đau lòng.
 
Thấy nàng đang ủ rũ không chịu rời đi, Mục Dự Chi lại phải nhắc nhở một câu: "Điện hạ , đã đến lúc phải đi rồi."
 
“… Ừm, ngươi chăm sóc hắn thật tốt, nếu có chuyện gì thì sai người vào cung nói cho ta biết.” Quý Thính cẩn thận dặn dò xong mới chậm rãi rời đi.
 
Sau khi nàng ra khỏi cửa, bèn thúc giục Phù Vân nhanh chóng tiến cung, nàng phải đi sớm thì mới có thể trở về sớm một chút được.
 
Xe ngựa một đường chạy thẳng từ phủ trưởng công chúa tới cửa cung điện, sau khi xuống xe liền đi thẳng vào cung, trước tiên là đi bái kiến Quý Văn, sau đó liền đi tới hậu cung hàn huyên cùng nữ quyến.
 
Bởi vì lễ mừng năm mới, hậu cung hôm nay hết sức náo nhiệt, Quý Thính cười nhiều tới nỗi mặt trở nên cứng ngắc, phải mất hơn nửa ngày mới ứng phó xong. Trương quý phi vẫn luôn trộm nhìn nàng, nhân lúc rảnh rỗi liền lặng lẽ sai người gọi nàng đến thiên điện.
 
“Tìm ta có việc?” Quý Thính vừa bước vào lập tức lên tiếng.
 
Trương quý phi nhíu mày: "Tại sao người lại vào cung?"
 

“Ngươi nói xem, hôm nay là cung yến, ta có thể không tiến cung được sao?” Quý Thính buồn cười hỏi.
 
Trương quý phi mím môi: "Người cũng biết hôm nay là yến tiệc trong cung. Nhân dịp này, đương nhiên tâm phúc như Thân Đồ Xuyên đương nhiên sẽ không thể vắng mặt, người biết rõ như vậy còn muốn đến, chẳng lẽ lại muốn bởi vì hắn ầm ĩ với hoàng thượng..."
 
“Yên tâm đi, ta sẽ không làm như vậy nữa.” Quý Thính chậm rãi nói.
 
Trên mặt Trương quý phi đầy nghi hoặc: "Người cho rằng ta sẽ tin?"
 
"Nếu ngươi không tin ta cũng đành chịu, thật sự không ầm ĩ nữa." Quý Thính dở khóc dở cười. Lần cãi vã trước đây với Quý Văn chỉ là cái cớ, mục đích rời khỏi kinh đô để sinh con, bây giờ A Giản đã chào đời, đương nhiên nàng cũng sẽ không mạo hiểm rời đi nữa.
 
Trương quý phi cẩn thận nhìn nàng hồi lâu, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc: "Vậy ngươi nhìn thấy Thân Đồ Xuyên, thật sự không còn tức giận nữa sao?"
 
“Không tức giận, ta ở Định Viễn hơn nửa năm rồi, tâm tình cũng sớm bình tĩnh lại rồi, không thèm đoái hoài đến hắn nữa.” Quý Thính nghiêm túc trả lời.
 
Trương quý phi trầm mặc hồi lâu: "Kỳ thật, ngươi cũng không cần khiến bản thân ấm ức như vậy."
 
"... Ngươi kêu ta tới đây, chẳng phải là muốn thuyết phục ta đừng vì Thân Đồ Xuyên mà cãi nhau với hoàng thượng sao, đến khi ta đồng ý rồi, ngược lại ngươi vẫn không hài lòng?" Quý Thính không biết phải làm sao.
 
Trương quý phi hừ lạnh một tiếng: "Cứ coi như tâm trạng ta thay đổi thất thường, dù sao nếu ngươi cãi vã với Hoàng Thượng, trong lòng ta liền bất an không yên, ngươi không cãi vã với hắn, ta lại cảm thấy ngươi phải chịu uất ức, như thế nào cũng không tốt."
 
“Vậy ngươi muốn ta làm như thế nào?” Quý Thính hỏi một cách khiêm tốn.
 
Trương quý phi cẩn thận suy nghĩ một chút, nghiêm túc đưa ra đề nghị: "Tốt hơn là nên giết Thân Đồ Xuyên, nếu không phải bởi vì hắn, ngươi cùng Hoàng Thượng cũng sẽ không cãi vã."
 
“… Chỉ là ngươi muốn giết hắn, đúng không?” Quý Thính chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn thấu được đối phương.
 

Trương quý phi tiếp tục nghiêm túc: "Ở đây ta có thuốc độc không màu không mùi, chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ cho cung nhân hạ độc vào chén rượu của hắn, cam đoan hôm nay hắn liền..."
 
"Không thể," Quý Thính nói, vẻ mặt nghiêm túc, "Ngươi đừng động vào hắn."
 
Trương quý phi sửng sốt một chút, đột nhiên mở to hai mắt: "Ngươi đối với hắn dư tình chưa dứt?!"
 
"... Không phải là vấn đề dư tình chưa dứt," Quý Thính có chút đau đầu, không biết nên giải thích như thế nào, "Hiện tại có rất nhiều chuyện không thể nói rõ với ngươi, tóm lại là hắn không còn nợ ta, ngươi cũng đừng tùy tiện xuống tay với hắn, biết không?"
 
Trương quý phi không vui nghiêm mặt, nếu không nhất định sẽ không cùng nàng nói chuyện.
 
Quý Thính nhìn nàng một lát, cuối cùng nhẹ nhàng buông một tiếng thở dài.
 
Trương quý phi ra được bất đắc dĩ của nàng, không tức giận, mím môi một hồi lâu mới nói: "Kỳ thật là ta tìm ngươi tới đây, là còn một chuyện muốn nói cho ngươi."
 
“Có chuyện gì vậy?” Quý Thính lấy lại tinh thần.
 
Trương phi suy nghĩ một chút: "Hoàng Thượng đăng cơ gần ba năm nhưng vẫn không có con nối dõi, mấy ngày gần đây trong cung có tin đồn, nói nhiều phi tần như vậy không một ai mang thai, có lẽ thân thể Hoàng Thượng không tốt, khiến Hoàng Thượng vô cùng giận dữ, sau khi giết mấy chục cung nhân mới không để những lời này tiếp tục phát triển."
 
Quý Thính cau mày: "Tại sao ta không nghe nói chuyện này?"
 
"Từ khi quay về kinh, ngươi vẫn luôn ở trong phủ, thậm chí thỉnh thoảng có tin đồn, cũng không nhất định phải nghe được. Hơn nữa, hoàng cung được đóng cửa nghiêm ngặt, căn bản không truyền ra bên ngoài", Trương quý phi nói xong, khẽ thời dài một tiếng, "Tuy rằng chỉ là lời đồn nhưng ta cảm thấy được nhất định có sự thật, bằng không, nếu không tại sao đến bây giờ trong cung không có người nào mang thai, cũng không thể nào có chuyện tất cả phi tần đều có vấn đề được?"
 
Trong lúc nhất thời Quý Thính không biết nói gì. Tiên hoàng cùng tiên hoàng hậu ân ái nhiều năm cũng chỉ có hai đứa con là nàng và Quý Văn, các phi tần trong hậu cung lại càng không có con, về phần bản thân nàng, cũng phải vượt qua bao gian nan vất vả mới có được A Giản, như vậy, Quý Văn nhiều năm không có con nối dõi, dường như cũng không phải chuyện gì ngoài ý muốn.
 
“Ta chỉ muốn nói, có lẽ ta sẽ làm cho ngươi thất vọng,” Trương quý phi trầm giọng nói, “Bất kể ta điều dưỡng như thế nào, nếu thân thể Hoàng Thượng không tốt, ta cũng không thể mang thai được."
 
Quý Thính đột nhiên tỉnh táo trở lại, sau khi nhìn thấy ánh mắt áy náy của Trương quý phi thật lâu sau cũng không nói gì.
 
Thiên điện yên tĩnh hồi lâu, yên tĩnh tới mức khiến Trương quý phi càng ngày càng bất an, Quý Thính nắm tay nàng ấy: "Hiện tại ta có một bí mật, nếu như không nói, sợ rằng sau này sẽ khiến ngươi phải đau lòng, nếu nói... "
 
“Bí mật này có hại với ta không?” Trương quý phi ngắt lời nàng.

 
Quý Thính nghe xong ngẫm nghĩ một hồi: "Chuyện đó thật sự sẽ không, chỉ là ngươi tin tưởng ta như vậy, nếu ta gạt ngươi, sau này ngươi biết được, sợ rằng sẽ hiểu lầm bây giờ ta đang lừa gạt ngươi."
 
“Sau đó bí mật này được nói ra, nó có hại gì cho ngươi?” Trương quý phi lại hỏi.
 
Quý Thính im lặng một lúc: “Thêm một người biết, càng nguy hiểm.” Nếu Quý Văn thực sự không thể sinh con, thì A Giản là người duy nhất có thể kế thừa, nghiễm nhiên trở thành cái gai trong mắt Quý Văn, một khi bí mật này bị bại lộ, cũng không ai biết được hắn sẽ làm ra chuyện gì.
 
"Vậy ngươi vẫn không nên nói" Trương quý phi vội vàng hỏi, "Ta không muốn nghe nữa, sau này nếu thật sự tức giận, ngươi cứ dỗ dành ta là tốt rồi, dù sao hiện giờ cũng xem như để ta chuẩn bị trước, mặc dù ta có thể sẽ tức giận nhưng cũng sẽ không tức giận lâu."
 
Quý Thính nghe vậy nở một nụ cười cảm kích: "Được, nếu đến lúc đó ngươi tức giận, ta nhất định sẽ dỗ ngươi."
 
Trương quý phi nhìn dáng vẻ của nàng, cũng không nhịn được mà ngây ngô cười theo.
 
Hai người nói chuyện được một lúc thì tách ra, chờ đến khi xuất hiện trước mặt mọi người lại trở thành đối thủ một mất một còn không muốn nhìn thấy đối phương.
 
Quý Thính ở phía sau hậu cung một lúc, đợi tới khi khai yến nàng mới đi đến Tử Hiên Các.
Có lẽ do lễ mừng năm mới nên tâm trạng Quý Văn rất tốt, không những không cố ý kích động tranh chấp mà còn tới kính rượu Quý Thính trước: "Hoàng tỷ đã nửa năm không quay về kinh, trẫm quả thực rất nhớ, nào, trẫm kính hoàng tỷ một ly."
 
“Đa tạ Hoàng Thượng.” Quý Thính sớm đã thay rượu bằng nước trắng, nghe vậy cũng rót một ly sau đó uống một hơi cạn sạch.
 
Quý Văn cũng uống cạn ly rượu trên tay, sau đó quay đầu nhìn các quan đại thần: "Ngày hội tân xuân, đúng là thời điểm thích hợp, các ái khanh nhất định phải tận hưởng hết mình mới được."
 
“Đa tạ Hoàng Thượng!” Chúng thần đồng thanh lô, tiếp theo Quý Văn ra hiệu ý bảo bọn họ ngồi xuống .
 
Quý Thính lại rót thêm một ly nước trắng, thong thả uống, ngay cả khi không nhìn về phía trước, ánh mắt vẫn có thể nhận ra Thân Đồ Xuyên trong bộ quan phục tối màu.
 
Mặc dù Thân Đồ Xuyên vẫn là quan tứ phẩm nhưng vì năm nay đã làm được không ít việc quan trọng, cũng xem như xứng đáng trở thành tâm phúc của Quý Văn, cho nên mặc dù phẩm vị không cao cũng có thể ngồi gần với Quý Văn, Quý Thính vô thức ngước mắt lên có thể nhìn thấy hắn.
 
… Haizzz, ăn một bữa khiến lòng người không yên.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play