Mục Dự Chi ngồi trên ghế nhìn Quý Thính nghịch tay đứa nhỏ, sau khi quan sát một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Lúc trước điện hạ không nói cho Thân Đồ Xuyên biết chuyện mình mang thai, bởi vì sợ cuối cùng không giữ được đứa nhỏ khiến hắn đau lòng, bây giờ đứa nhỏ cũng đã được sinh ra bình anh, vì sao còn không nói cho hắn biết?"
 
"Hắn có chuyện mà hắn phải làm, nếu ta đem chuyện đứa nhỏ nói cho hắn biết, sợ rằng hắn sẽ quay về phủ trưởng công chúa." Quý Thính cũng không ngẩng đầu lên nhìn.
 
Mục Dự Chi bưng lên một chén trà nóng: "Trở về phủ trưởng công chúa không phải là rất tốt sao? Ban đầu không phải điện hạ vẫn luôn hy vọng hắn có thể ở lại trong phủ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Đó là trước kia, hiện giờ ta cũng đã thông suốt, nếu ta thật sự muốn trói buộc hắn, không cần phải dùng tới đứa nhỏ, tự mình cũng có thể. Tự tay mình giúp phụ mẫu rửa sạch oan khuất, trọng chấn lại Thân Đồ gia, là nguyện vọng lớn nhất hiện giờ của hắn, ta cũng không muốn hắn sau khi trải qua nỗi đau nhà tan cửa nát, ngay cả việc này cũng không thể làm được." Đôi mắt Quý Thính trở nên ảm đạm, "Hắn đã vì ta từ bỏ việc giết Quý Văn, ta không muốn hắn lại tiếp tục vì ta mà phải thỏa hiệp."
 
Mục Dự Chi thầm nghĩ hắn chưa từng từ bỏ, chẳng qua chỉ đang gạt ngươi mà thôi nhưng rốt cuộc không nói gì, chỉ là trầm mặc một lát sau mới nói: "Cho nên điện hạ đối với hắn lạnh nhạt, cũng vì muốn ngăn suy nghĩ quay trở lại của hắn."
 
“Ừm, đợi sau khi hắn thành công, nếu như hắn đồng ý quay trở về, ta và đứa nhỏ vĩnh viễn đợi hắn.” Quý Thính nhếch khóe môi, khi nhìn về phía đứa nhỏ trong mắt lộ ra một chút dịu dàng.
 
Bầu không khí có chút nặng nề, Mục Dự Chi khẽ thở dài một tiếng nói sang chuyện khác: "Không nói chuyện này nữa, điện hạ đã nghĩ ra tên cho tiểu thiếu gia chưa?"
 
"Đại danh của đứa nhỏ, chờ sau này chờ Thân Đồ Xuyên đặt, về nhũ danh, đương nhiên nên để cho á phụ đặt." Quý Thính mỉm cười nhìn về phía hắn.
 
Mục Dự Chi sững sờ: "Ta đặt?"
 
“Lúc trước ngươi vẫn luôn xem rất nhiều sách, không phải vì chuyện đặt tên này sao?” Quý Thính nhướng mày.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không ngờ lại bị vạch trần, Mục Dự Chi hiếm khi xấu hổ: "Ta chỉ là tùy tiện xem mà thôi."
 
“Ngươi định đặt tên gì?” Quý Thính thích thú hỏi.
 
Mục Dự Chi sớm đã có chuẩn bị, hắn ta lấy giấy  bút để viết vài cái tên, Quý Thính cẩn thận đọc từng cái một, cuối cùng chỉ tay vào cái tên ở giữa: "Giản, nó có ý nghĩa gì?"
 
“Vạn sự khởi đầu nan, đại sự là đơn giản, mong rằng sau này hắn sống thanh bạch, trung thành với lòng mình, không bị sự phức tạp của thế gian quấy rầy.” Mục Dự Chi chậm rãi giải thích.
 
Quý Thính gật đầu: "A Giản, dễ nghe."

 
“Điện hạ thích là tốt rồi," Mục Dự Chi mỉm cười nhìn về phía đứa nhỏ đang ngủ quấn trong tã lót kia, hắn ta cúi đầu khẽ gọi một tiếng, "A Giản."
 
Hiện giờ toàn gia đều ở thôn trang, phủ trạch trong kinh không có người trông giữ, Mục Dự Chi chỉ ở lại thôn trang bảy ngày liền quay về kinh đô, ngày đầu tiên quay trở về, liền nghe nói trưởng công chúa điện hạ cố ý làm khó Thân Đồ đại nhân, để hắn đợi ở bên ngoài thôn trang một đêm trở thành tích truyện.
 
Trưởng công chúa trong truyện vô cùng kiêu ngạo, hoàn toàn không niệm tình nghĩa ngày xưa, được cho là người có mười phần lạnh bạc. Thanh danh này không tốt lắm, cũng may lúc trước nàng từng cứu dân chúng ở Gia Huyền, có một đám người rất tin tưởng nàng, mỗi lần nghe loại chuyện này đều phải tranh luận một phen, thậm chí còn không tiếc tạt nước bẩn vào người Thân Đồ Xuyên.
 
Tin đồn đã bị bóp méo một thời gian, cũng không ai thật sự nghiêm túc nghe, thanh danh tốt mà Quý Thính tích góp được từng chút một trong thời gian qua không bị ảnh hưởng nhiều.
 
Vì A Giản quá yếu, lại đang là mùa đông nên Quý Thính luôn cẩn thận, thậm chí không dám đưa hắn ra ngoài vì sợ đứa nhỏ bị trúng gió cảm lạnh.
 
Chớp mắt một tháng đã trôi qua, một tháng ở cữ của Quý Thính cuối cùng đã kết thúc, tuy nhiên, nàng cũng không muốn đi ra ngoài hít thở không khí, cả ngày đều ở trong phòng cùng A Giản. Đứa nhỏ này không biết giống ai, đúng là rất giỏi bám người, bình thường người ngoài không bế được không nói, sau này Quý Thính có sữa về, thì ngay cả sữa của nhũ mẫu cũng không ăn, mỗi ngày Quý Thính đều phải dỗ hắn ăn.
 
Điều đáng mừng duy nhất là dưới sự quan tâm chăm sóc chu đáo của mọi người, trong một tháng này A Giản không hề ốm đau, cũng vì ăn uống tốt, từ từ trở nên trắng trẻo, mập mạp, không còn trông giống một con khỉ da đỏ nữa.
 
Vào ngày đầy tháng của A Giản, Mục Dự Chi cũng vội vã chạy đến, cả nhà cùng nhau quây quần để làm đầy tháng cho tiểu thiếu gia.
 
"Thế gia công tử, tiệc đầy tháng là chuyện lớn, A Giản nhà chúng ta ngay cả đến chuyện này cũng không có, thật sự là rất đáng thương," Phù Vân âu yếm ôm lấy A Giản, dỗ đứa nhỏ ngủ xong mới đặt vào trong nôi, ngẩng đầu nói với Quý Thính, "Điện hạ, sau này chúng ta nhất định phải bù đắp lại cho A Giản."
 
“Nào có tiệc đầy tháng làm sau được.” Quý Thính bật cười.
 
Phù Vân bất mãn: "Người khác không làm được, chúng ta phải làm."
 
"Được được được, làm thì làm," Quý Thính liếc nhìn y một cái, "Chỉ cần ngươi không làm xấu mặt là được."
 
"Chuyện kia có gì đáng xấu mặt, A Giản của chúng ta xinh đẹp như vậy, bế ra ngoài cũng không hề cảm thấy bẽ mặt." Phù Vân nghiến răng ken két.
 
Quý Thính cười xùy một tiếng, đang định nói, thì nha hoàn đã bước vào: "Điện hạ, đại phu tới bắt mạch cho người."
 
“Gọi hắn vào.” Quý Thính nghe vậy đi tới bàn ngồi xuống, Phù Vân cũng nhanh chóng đi theo.

 
Một lúc sau, đại phu bước vào phòng, bắt mạch cho nàng nhưng vẫn im lặng thật lâu không nói.
 
"... Không phải có chuyện gì chứ? Mấy ngày nay điện hạ đang hồi phục khá tốt, khí sắc cũng khá tốt. Hẳn là không có vấn đề gì lớn, đúng không?" Phù Vân càng ngày càng lo lắng.
Đại phu mím môi, nhìn về phía Quý Thính nói: "Điện hạ đang hồi phục rất tốt. Chỉ là sinh non đã làm tổn thương nguyên khí của người. Thêm vào đó là triệu chứng hàn trước đây,sau này chỉ sợ là, chỉ sợ phải..."
 
“Chỉ sợ cái gì?” Quý Thính cau mày.
 
Đại phu buông tiếng thở dài: "Sợ rằng sẽ không thể sinh con nữa."
 
Quý Thính dừng một chút: "Hoàn toàn không thể sinh con sao?"
 
“… Ừm.” Đại phu đáp.
 
Quý Thính thở phào nhẹ nhõm: "Dọa bổn cung sợ hãi, còn tưởng rằng sẽ làm sao... Nếu như không thể sinh được nữa, còn vấn đề nào khác không?"
 
"Trong tháng cữ điện hạ chăm sóc rất tốt, sẽ không để lại di chứng gì, cho dù sau này bị suy nhược cơ thể, chỉ cần chăm sóc cẩn thận cũng sẽ khỏi hẳn." Đại phu trả lời.
 
Quý Thính hoàn toàn thả lỏng: "Vậy là tốt rồi."
 
“Đây là một chuyện tốt!” Trên mặt Phù Vân lộ rõ vẻ kích động, “Tuy rằng chỉ có một mình A Giản, nhưng Phù Vân không bao giờ muốn điện hạ trải qua chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”
 
“Ta không định sinh thêm con.” Nàng cười yếu ớt nói. Nàng và Quý Văn là tỷ muội ruột thịt nhưng tình cảm sớm đã không còn, thân ở địa vị cao, rất nhiều chuyện không hề đơn giản, có một cũng tốt, sau này cũng không cần phải tranh giành với huynh đệ của mình, nghĩ đến đây không khỏi cảm thấy thương tâm.
 
Sau khi đại phu bắt mạch cho nàng, lại tới nhìn A Giản, sau chắc chắn không có chuyện gì liền rời đi. Quý Thính và Phù Vân tranh thủ lúc A Giản đang ngủ say, ra phòng ngoài dùng bữa.
 
Trên bàn cơm, một đám người ăn mừng đơn giản, Mục Dự Chi liền lấy ra một điệp khế đất, Quý Thính nhướng mày: "Đây là quà mừng đầy tháng của A Giản? Không phải là toàn bộ tài sản của ngươi đấy chứ?"
 
"Sau khi A Giản đầy tháng còn có lễ trăm ngày, sau lễ này còn có lễ một tuổi, sao có thể đem toàn bộ tài sản của mình tặng đi được," Mục Dự Chi cười yếu ớt, "Đây là ba trăm mẫu đất ta đặt mua ỏ kinh đô, sau này muốn dùng làm gì, để A Giản tự mình quyết định."

 
“Ta thay A Giản cảm ơn á phụ.” Quý Thính không khách khí nhận lấy.
 
Mục Dự Chi ngồi xuống, Chử Yến liền lên tiếng: "Ty chức cũng không có gì nhiều, mấy ngày gần đây đã chọn ra mười hạt giống tốt, dự định huấn luyện trong hai năm, chờ khi A Giản được hai tuổi sẽ giao lại cho nó."
 
"Chử Yến có lòng," Quý Thính nói xong liền nhìn Phù Vân, "Còn ngươi? Ngươi định tặng gì?"
 
Tay cầm chân gà của Phù Vân cứng đờ: "Ta không có tiền, cũng không biết huấn luyện thị vệ... Nếu không chờ thêm vài năm, ta tự mình dạy căn bản cho A Giản?"
 
“Ngươi tính quá xa rồi.” Quý Thính liếc sang nhìn y.
 
Phù Vân cười cười, vội vàng nói sang chuyện khác. Một đám người cười cười nói nói, một lúc lâu sau Mục Dự Chi nói: "Còn khoảng nửa tháng nữa sẽ đến lễ mừng năm mới, điện hạ tính toán tiếp tục ở lại thôn trang hay quay về kinh đô?"
 
"Quay về kinh đi," Quý Thính khẽ thở dài một tiếng, "Nếu tiếp tục ở lại thôn trang, sợ rằng sẽ khiến người khác sinh nghi."
 
“Vậy sau khi quay về ta sẽ nói với Lý Tráng tướng quân một tiếng, để bọn họ thượng tấu chuyện lễ mừng năm mới đoàn viên, thúc giục hoàng thượng mời người trở về.” Mục Dự Chi không nhanh không chậm nói.
 
Quý Thính gật đầu, sau một lúc lâu phiền muộn nhíu mày: "Nếu ta đi rồi, A Giản phải làm sao bây giờ?"
 
Mục Dự Chi dừng lại một chút: "Điện hạ không muốn đưa hắn theo?"
 
“Thật ra ta rất muốn đưa hắn theo nhưng mấy hôm nay thời tiết lạnh, đi lại cũng phải mất ít nhất một ngày, ta sợ hắn không chịu được,” Quý Thính nói xong mím môi “Quan trọng nhất, có chuyện gì hắn cũng sẽ khóc, nếu sau khi quay về kinh đột nhiên khóc thành tiếng, đến lúc đó sao có thể che giấu được nữa?"
 
Nàng vừa nói như vậy, Mục Dự Chi cũng bắt đầu lo lắng: "Cũng không thể để hắn ở lại chỗ này được?"
 
“Không được, hiện giờ hắn vô cùng yếu ớt, chỉ có ta mới cho hắn ăn được.” Quý Thính không chút nghĩ ngợi liền phản đối, để đứa nhỏ mới hơn một tháng tuổi ở lại thôn trang, nàng không làm được.
 
Bàn ăn tạm thời yên lặng một lúc, không biết qua bao lâu, Phù Vân nhỏ giọng nói: "Nếu thực sự không thể, chúng ta cùng đi, gần đến thời gian quay về kinh đô, để Chử Yến bế theo A Giản ngồi trên một xe ngựa khác, coi như chúng ta không biết.”
 
Suy nghĩ hồi lâu, Quý Thính không khỏi thở dài: "Bây giờ chỉ có thể như vậy."
 
Rất nhanh nửa tháng đã trôi qua, nhờ sự nỗ lực của nhóm võ tướng, cuối cùng thái độ của Quý Văn cũng mềm mỏng hơn một chút, cho người tới gọi Quý Thính quay về kinh.
 
Quý Thính cũng không làm khó, trực tiếp đồng ý, sau đó kêu người thu dọn hành lý đã chuẩn bị từ lâu, cùng nhau quay về kinh đô.
 

Bởi vì trong xe có trẻ nhỏ, cho nên tốc độ của bọn họ rất chậm, đi từ lúc sáng sớm tới khi trời tối đen mới tới cửa thành.
 
“Điện hạ, đem A Giản giao cho ty chức đi.” Chử Yến vốn đã cải trang nói.
 
Quý Thính gật đầu, cẩn thận giao A Giản cho hắn ta, A Giản đột ngột rời khỏi vòng tay của mẫu thân, đột nhiên bắt đầu khóc, Quý Thính vội vàng an ủi vài câu mới dỗ được cho hắn ngủ.
 
“Đi thôi.” Quý Thính thúc giục.
 
Chử Yến đáp một tiếng, liền ngồi vào bên trong chiếc xe ngựa đơn giản phía trước, đám người Quý Thính chờ chiếc xe ngựa này đi trước một  lúc rồi mới theo sau.
 
Trời càng ngày càng tối, trên đường cũng ít người đi lại, Quý Thính vì lo lắng cho đứa trẻ nên trực tiếp mở rèm lên, gió lạnh thổi vào người, đồng thời luôn chú ý đến chiếc xe ngựa trước mặt, kết quả xe ngựa của Chử Yến thuận lợi vào thành, bởi vì nàng không khép màn xe lại có thể nhìn thấy Thân Đồ Xuyên.
 
Hơn một tháng không gặp, trông hắn gầy đi rất nhiều, sắc mặt hơi xanh xao như mắc bệnh nặng, còn hốc hác hơn cả người đã sinh con như nàng.
 
Chuyện gì vậy?
 
Nàng khẽ cau mày, đang chờ hắn tiến lên bái kiến, kết quả người này không hề chớp mắt cưỡi ngựa đi qua xe ngựa của nàng, lúc đối phương đi qua nàng ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt trên người hắn... Ảo giác, hắn vẫn luôn ở kinh đô, sao có thể bị thương được.
 
Không đợi nàng hoàn hồn, một tiếng khóc đau thấu tim đột nhiên truyền đến từ xe ngựa trước mặt, ngay sau đó xe ngựa đột nhiên ngừng lại không đi nữa. Tim nàng trong phút chốc thắt lại, mà Thân Đồ Xuyên đột nhiên dừng lại, cau mày nhìn xe ngựa phía trước.
 
A Giản còn đang khóc, Quý Thính nghe vậy liền muốn chạy tới, mà nàng còn chưa kịp đi qua, Thân Đồ Xuyên đã tới trước: "Đã xảy ra chuyện gì?"
 
“Đứa nhỏ, đứa nhỏ tỉnh ngủ, đột nhiên khóc.” Trong xe ngựa truyền ra giọng nói sợ hãi của nữ tử.
 
Quý Thính khẽ thả lỏng, may mắn bên trong còn nhũ mẫu.
 
Thân Đồ Xuyên hờ hững hỏi: "Có cần giúp không?"
 
“Đa tạ đại nhân, không cần, thảo dân sắp về tới nhà rồi.” Nữ tử nói xong, liền thấp giọng thúc giục phu xe rời đi.
 
Thân Đồ Xuyên cau mày liếc nhìn phương hướng bọn họ rời đi, một lúc lâu sau đột nhiên dừng lại, tại sao nàng ta biết hắn là đại nhân? Hắn vô thức đi tìm chiếc xe ngựa rời đi kia nhưng nó đã sớm không thấy tung tích.
 
Quý Thính lau mồ hôi trong lòng bàn tay, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play