uý Thính lại thở dài: "Quên đi, ta đã nói rồi mà ngươi không hiểu."
 
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Vẻ mặt Phù Vân mù mờ.
 
Quý Thính bất mãn liếc hắn một cái: "Không có gì, ngươi đi nhanh đi, đừng để cho đám Hoắc Kiêu phải chờ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“… Điện hạ, người thật sự không đi sao?” Phù Vân vẫn chưa từ bỏ ý định lên tiếng hỏi, thấy nàng lắc đầu, đành phải nói: “Vậy thì chúng ta đi trước, nếu người muốn đi, thì kêu phu xe đưa người qua đó.”
 
Quý Thính gật đầu: "Được, ngươi mau đi đi."
 
Phù Vân đáp ứng, chạy ra ngoài cửa, vừa đi ra ngoài liền đụng phải Chử Yến, hắn dừng một chút, nghi hoặc hỏi: "Tại sao ngươi vẫn còn ở đây?"
 
“Vừa rồi ta đã nói với Hoắc Kiêu, hôm nay không đi.” Chử Yến bình tĩnh nói.
 
Phù Vân sửng sốt: "Ngươi cũng không đi?"
 
“Còn ai không đi?” Chử Yến hỏi lại.
 
"Điện hạ, vừa rồi người nói không muốn đi ra ngoài," Phù Vân cau mày, "Các ngươi bị làm sao vậy?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ta không biết tại sao điện hạ không muốn đi, ta không muốn đi bởi vì mấy ngay nay đi ra ngoài quá nhiều rồi," Chử Yến nói xong dừng một chút, "Hơn nữa mấy ngày nay cũng chưa luyện tập cùng phò mã, chân tay có chút ngứa ngáy."
 
"... Nghe ngươi nói như vậy, ta mới ra chuyện Mục ca ca phân phó, ta còn chưa làm," Phù Vân buông một tiếng thở dài, "Bỏ đi, ta không đi nữa, ngươi đi tìm phò mã đi, ta đi nói với Hoắc Kiêu một tiếng."
 
Đã chơi được vài ngày, thực sự cũng đã thấm mệt, vẫn ở lại trạm dịch nghỉ ngơi là thoải mái nhất. Nghĩ vậy, Phù Vân chạy ra ngoài tìm Hoắc Kiêu.
 

Đám Hoắc Kiêu sớm đã chờ ở bên ngoài trạm dịch cách đó một trăm mét, vừa nhìn thấy hắn ngay lập tức tiến tới chào đón nhưng khi nhận ra phía sau không có ai, nụ cười trên mặt Hoắc Kiêu hơi nhạt đi: "Phù Vân, Thính Thính đâu?"
"Hôm nay điện hạ không đi," Phù Vân có chút xấu hổ, "Điện hạ không đi, ta cũng không định đi nữa, các ngươi đi chơi đi."
 
Hoắc Kiêu trầm mặc một lát: "Mấy ngày trước không phải vẫn còn rất vui vẻ sao, hôm nay sao nàng ấy lại không chịu đi?"
 
“Không biết, điện hạ có vẻ không hứng thú lắm, có lẽ là mệt rồi.” Phù Vân đáp.
 
Trong mắt Hoắc Kiêu hiện lên một tia trào phúng: "Không hứng thú? Không phải là thấy nàng ấy cùng ta đi ra ngoài, phò mã không vui nên đã tranh cãi với nàng ấy đấy chứ?"
 
Phù Vân dừng một chút lại: "Điện hạ không nói bọn họ cãi nhau."
 
“Chuyện vợ chồng sao hai người họ có thể nói cho ngươi biết,” Hoắc Kiêu có vẻ rất chắc chắn, “Mấy ngày nay Thính Thính vẫn luôn đi cùng ta, phò mã ghen tuông tới tìm Thính Thính tranh cãi, Thính Thính vì muốn giữ cho gia đình êm ấm nên không ra ngoài chơi nữa, nếu không với tính cách của nàng ấy, tại sao đột nhiên lại không muốn đi ra ngoài chơi?"
 
Khi nghe những lời này, Phù Vân đột nhiên cảm thấy không thoải mái, trong tiềm thức  muốn bảo vệ Thân Đồ Xuyên: "Phò mã sẽ không thúc ép điện hạ, nhất định là điện hạ không muốn ra ngoài chơi."
 
Hoắc Kiêu cảm nhận được vẻ không hài lòng của hắn, trầm mặc một hồi, cười nói: "Ta cũng chỉ đoán bừa thôi, ngươi không cần phải để trong lòng."
 
“Không đâu, ta chỉ không muốn người hiểu lầm phò mã mà thôi.” Sắc mặt Phù Vân cũng dịu đi, nói vài câu với Hoắc Kiêu liền quay về trạm dịch, hắn vừa mới rời đi, sắc mặt Hoắc Kiêu đã sa sầm.
 
“Hoắc thiếu gia, chúng ta vẫn đi săn chứ?” Một người bạn cũ đi cùng y bèn lên tiếng hỏi.
 
Hoắc Kiêu sốt ruột cau mày: “Các ngươi đi đi, ta không đi!” Nói xong quay người lên ngựa, vẻ mặt bình tĩnh rời đi.
 
Sau khi nói không đi, Quý Thính liền chạy tới hậu viện tìm Thân Đồ Xuyên. Thân Đồ Xuyên đang ngồi viết chữ trên bàn đá ở trong viện, Thân Đồ Sơn đang đứng bên cạnh chỉ bảo, còn Thân Đồ phu nhân đang cúi đầu may vá, một nhà ba người tạo nên một bức tranh vô cùng hài hòa yên bình. 
 
Quý Thính trầm trồ một lúc, mỉm cười chạy đến chỗ Thân Đồ phu nhân: "Nương!"
 
Sự xuất hiện của nàng khiến cả gia đình ba người sững sờ trong giây lát, Thân Đồ phu nhân lên tiếng đáp lại, sau đó liền hỏi: "Hôm nay ngươi không ra ngoài chơi sao?"

 
"Đúng là ta muốn ra ngoài chơi," Quý Thính nói xong, trộm đánh giá vẻ mặt của Thân Đồ Xuyên, sau khi thấy hắn không có vẻ gì là không vui, ngược lại trong lòng nàng lại cảm thấy khó chịu, "Nhưng ta cũng đã suy nghĩ, vẫn nên ở nhà mới mọi người thì hơn."
 
“Không phải là chơi chán rồi, nên mới nhớ tới chúng ta đấy chứ?” Thân Đồ Sơn hừ lạnh một tiếng, cảm thấy nhi tử của ông đã phải chịu oan ức với bất công, nhưng sau khi bị Thân Đồ phu nhân nhìn một cái tỏ ý cảnh cáo, nhất thời không dám lên tiếng nữa.
 
Thấy Thân Đồ phu nhân bênh vực mình, Quý Thính ngay lập nắm lấy cánh tay bà làm nũng: "Lúc ra ngoài chơi ta vẫn luôn nghĩ đến nương, ai bảo nương đối với ta tốt như vậy."
 
“Thính nhi có tâm, nào ngươi đến đây, để ta đo một chút.” Thân Đồ phu nhân nói, kéo tay nàng, lấy thước cẩn thận đo.
 
Quý Thính ngẩn người mất một lúc mới hoàn hồn lại: "Nương muốn may y phục cho ta sao?"
 
“Đúng vậy, dù sao cũng không có việc gì làm, đúng lúc có thể may cho ngươi vài bộ y phục mùa hè.” Thân Đồ phu nhân bình tĩnh nói.
 
Quý Thính vội vàng từ chối: "Sao có thể như thế được, cơ thể người vừa mới khá lên thôi, người nhất định không được để mình bị mệt."
 
"Chỉ là may y phục mà thôi, có chỗ nào phải mệt chứ," Thân Đồ phu nhân cau mày, "Ngươi không cần khách khí như vậy."
 
“… Ta không có khách khí, ta chỉ lo lắng cho thân thể của mẫu thân mà thôi.” Quý Thính dở khóc dở cười.
 
Thân Đồ Sơn hừ lạnh: "Phu nhân, nàng cũng đừng quá bận tâm, dù sao người ta cũng là trưởng công chúa điện hạ, xiêm y đều làm từ vàng từ bạch, sao có thể để ý tới xiêm y bình thường của nàng được."
 
Quý Thính không nói gì liếc nhìn ông ấy một cái, vừa định tiếp tục từ chối, Thân Đồ Xuyên không nhanh không chậm nói: "Nếu đó là tâm ý của mẫu thân, nàng cũng không nên từ chối."
 
Thân Đồ Xuyên đã nói như vậy, Quý Thính cũng nhanh chóng đồng ý, ngoan ngoãn cảm ơn Thân Đồ phu nhân: "Cảm ơn nương."
 
“Không cần khách khí.” Thân Đồ phu nhân nghiêm nghị đáp lại, sau đó khóe môi bà hơi nhếch lên.

 
Quý Thính không nhịn được mà cười theo.
 
Nàng ở phía sau viện đến trưa, sau khi dùng cơm xong mới cùng Thân Dồ Xuyên quay về phòng, vừa mới bước vào cửa liền chạy tới chỗ giường nằm sấp xuống.
 
“Mệt quá, sao ngày nào ta cũng thấy mệt như vậy.” Quý Thính thở dài một tiếng.
 
Thân Đồ Xuyên ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng giúp nàng xoa thắt lưng: "Mấy ngày nay nàng thường xuyên đi ra ngoài như vậy, đương nhiên sẽ cảm thấy mệt mỏi."
 
Quý Thính dừng lại, trầm ngâm quay đầu nhìn hắn: "Gần đây ta thường xuyên đi ra ngoài, không quan tâm đến chàng, chàng có tức giận không?"
 
Thân Đồ Xuyên dừng lại một chút: "Ngươi cũng có bằng hữu riêng, muốn nhân cơ hội này tụ tập nhiều một chút cũng là chuyện bình thường, tại sao ta phải tức giận?"
 
Quý Thính: "... Cũng không ghen?"
 
“Nàng cũng không có ý nạp bọn họ làm thị phu, tại sao ta phải ghen?” Thân Đồ Xuyên hỏi lại.
 
Quý Thính trầm mặc một lát, mới lên tiếng: "Lúc trước ngay cả với Phù Tinh, Phù Nguyệt chàng cũng ghen."
 
Thân Đồ Xuyên trầm mặc: "Hiện tại ta đã thay đổi rồi."
“… Tại sao chàng lại muốn thay đổi?” Quý Thính nhìn vào mắt hắn.
 
Thân Đồ Xuyên cúp mắt xuống cùng nhìn vào mắt nàng: "Ta chỉ cảm thấy nên để cho nàng một ít không gian riêng tư cũng không có gì sai."
 
Quý Thính nghe vậy trầm mặc một hồi lâu, trở mình một cái, bởi vì vùi mặt vào trên gối, ngay cả giọng nói cũng trở nên muộn phiền: "Ta có chút buồn ngủ."
 
“Ngủ một lát đi, ta quạt cho ngươi.” Thân Đồ Xuyên dịu dàng nói.
 
Quý Thính không đáp mà chỉ nằm bất động trên gối, Thân Đồ Xuyên chạm vào người nàng một cái, chợt phát hiện vai nàng hơi run lên, một lát sau hắn xoa bả vai nàng: "Làm sao vậy?"
 
Quý Thính không nói lời nào nhưng bả vai càng ngày càng run lên.
 

Thân Đồ Xuyên cau mày lật người nàng lại, bất ngờ bắt gặp đôi mắt đỏ bừng của nàng. Toàn thân hắn cứng đờ, ngay cả giọng nói cũng trở nên căng thẳng: "Tại sao nàng lại khóc?"
 
“Cõ lẽ chàng không thích ta nữa?” Quý Thính rưng rưng nói. Vốn dĩ muốn chất vấn nhưng giọng lại quá nặng, ngoạt trừ dáng vẻ ấm ức bên ngoài, cũng không biểu đạt được cảm xúc nào khác.
 
Thân Đồ Xuyên khó hiểu đỡ nàng ngồi dậy, dùng ngón tay cái lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt nàng, kiên nhẫn hỏi: "Tại sao nàng lại nghĩ như vậy?"
 
“Chàng, gần đây chàng không quan tâm đến ta, ta không dẫn chàng ra ngoài chơi cũng không tức giận, bây giờ còn không thèm ghen, nhất định là chàng không còn thích ta nữa.” Khi Quý Thính nhắc đến chuyện này với Phù Vân, nàng chỉ cảm thấy có chút buồn, nhưng đến khi thật sự chất vấn đương sự, nàng đột nhiên cảm thấy ấm ức.
 
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu, một lúc sau đột nhiên bật cười thành tiếng.
 
Quý Thính cảm thấy giống như bị phản bội, nhìn hắn đầy hoài nghi: "... Chàng quả nhiên không thích ta, thấy ta khóc chàng còn cười được?"
 
“Được rồi, để nàng phải chịu ấm ức," Thân Đồ Xuyên không chút lưu tình mà búng trán nàng, để lại một vết đỏ giữa trán, sau đó lại đau lòng xoa cho nàng: "Nàng suốt ngày chạy theo người khác, chẳng lẽ ta không cảm thấy ấm ức?"
 
“Nhưng chàng không ấm ức!” Quý Thính không vui.
 
Thân Đồ Xuyên liếc mắt nhìn nàng một cái: "Làm sao nàng biết ta không cảm thấy ấm ức?"
 
“Nếu như ấm ức, chàng nhất định sẽ muốn giữ ta lại, hoặc muốn đi theo ta, nhưng hiện tại cái gì chàng cũng không làm, còn có thể bình tĩnh ở phía sau viện luyện chữ với phụ thân, rõ ràng là chàng không cần ta!" Quý Thính khịt mũi, cũng không còn một chút khí thế của trưởng công chúa mà nói, dáng vẻ của nàng lúc này thật sự rất giống một đứa nhóc ba tuổi.
 
Thân Đồ Xuyên dở khóc dở cười ôm nàng vào trong lòng: "Thật sự ta rất muốn làm những chuyện mà nàng nói, nhưng lúc trước mẫu thân đã nói cho ta biết, nếu như lúc nào ta cũng dính lấy nàng như vậy, sớm muộn gì nàng cũng sẽ cảm thấy chán."
 
Hắn nói xong dừng lại một chút, "Ta cũng không muốn nàng cảm thấy chán ghét ta, cho nên mấy ngày nay, ta vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn."
 
Quý Thính nghe xong muốn vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay hắn, nhìn vào ánh mắt lên án của Thân Đồ Xuyên: "Vậy chàng có cảm thấy ta sẽ chán ghét chàng không?"
 
Thân Đồ Xuyên im lặng hồi lâu: "Ta không biết."
 
Quý Thính mở to mắt định giết hắn thì nghe thấy hắn chậm rãi nói: "Nếu như ta vẫn còn là trọng thần triều đình như trước, chẳng sợ đến một ngày nào đó nàng cảm thấy ta chán ghét, ta cũng sẽ có đủ lợi thế để ép nàng phải ở lại với ta, nhưng hiện tại ta chẳng có gì cả, không có lợi thế, không có gia thế, nếu như sau này tình cảm của nàng đối với ta cũng sẽ phai nhạt, ta thật sự không biết nên làm như thế nào bây giờ."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play