Quý Thính lấy lại tinh thần mỉm cười: "Đúng vậy, cũng là phụ mẫu của ta, mau chóng mang đồ ăn tới đây, ta muốn nếm thử tay nghề nấu nướng của nương một chút."
 
“Được.” Thân Đồ Xuyên đáp ứng rồi mang hết đồ ăn ra, vì phòng bếp không lớn cũng không có chỗ để ngồi nên Thân Đồ Xuyên tìm một gốc cây chưa xẻ ra đặt đồ ăn lên đó, hai người ngồi xổm xuống bên cạnh, từng miếng đút cho nhau ăn.
 
Vừa ăn, Quý Thính nhịn không được mỉm cười, Thân Đồ Xuyên nhìn nàng: "Nàng cười cái gì vậy?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Chàng không cảm thấy, chúng ta cực kỳ giống một đôi vợ chồng bình thường không?” Quý Thính cười hỏi.
 
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lát: "Không giống, mà giống như hai tên trộm cơm hơn."
 
“… Bầu không khí đang tốt đẹp như vậy, chàng không thể nói được lời nào dễ nghe hơn à?” Quý Thính không nói nên lời.
 
Thân Đồ Xuyên bật cười: "Nếu như Thính nhi thích, sau này chúng ta thường xuyên xuống bếp ăn cơm."
 
“Nếu cố tình sẽ không còn thú vị nữa, giống như vậy rất tốt, rất mới mẻ." Quý Thính nói xong, đưa miếng bánh còn thừa lại của mình cho hắn, "Ta không muốn ăn nữa."
 
Thân Đồ Xuyên cũng không hề oán giận một câu giải quyết miếng bánh còn thừa lại này cuàng nàng, sau đó dọn dẹp bát đĩa và đũa: "Trở về ngủ tiếp đi."
 
“Được."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì ăn cơm rất ngon, khi hai người quay trở về phòng nói chuyện một lát, sau đó mới ngủ tới khi trời sáng.
 
Sau khi ăn sáng, Thân Đồ Xuyên tới phía sau viện gặp phụ mẫu, còn Quý Thính xử lý những việc vặt liên quan tới đám quan viên đi theo, khi đang định đi qua đó thì nghe thấy Hoắc Kiêu tới.
 
Nàng cân nhắc một lúc, quyết định tới gặp Hoắc Kiêu trước.
 
“Thính Thính," Hoắc Tiêu vui vẻ chào hỏi, "Đám Vương Hổ nghe nói ngươi đến muốn gọi ngươi tới gặp mặt. Bọn họ cũng đang chờ ở bên ngoài, hôm nay ngươi có rảnh không?"
 
Khi Quý Thính vừa nghe thấy cái tên này có chút sững sờ, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra đó chính là tiểu hầu trước đây của Hoắc Kiêu, khi còn nhỏ thường xuyên chơi với nàng. Nàng bật cười: "Được rồi, cùng nhau đi, ta sẽ gọi phò mã."

 
"Chờ một chút," Hoắc Kiêu vội vàng ngăn lại, cười nói, "Lúc nhỏ mọi người đều là bạn chơi cùng nhau, ngươi đưa phò mã theo cùng, đám Vương Hổ cũng không đưa phu nhân của mình theo."
 
Quý Thính cũng nghĩ đến chuyện này, cho dù đưa Thân Đồ Xuyên theo, cũng có thể hắn sẽ không tán gẫu được với mấy người này, cho nên cũng không thể dẫn theo. Vì vậy, nàng khẽ gật đầu: "Được rồi, ta đi nói với phò mã một tiếng rồi sẽ đi cùng với ngươi."
 
"Nói cái gì, ngươi để cho gã sai vặt báo một tiếng là được, phò mã còn muốn ở bên phụ mẫu, ngươi còn muốn tới làm phiền, nhanh lên đi, Phù Vân cùng Chử Yến cũng đã đi tới tửu lâu rồi, chỉ thiếu một mình ngươi thôi." ”Hoắc Tiếu thúc giục.
 
Quý Thính đành phải vội vàng dặn dò gã sai vặt một tiếng, lúc sau liền cùng y rời đi. Gã sai vặt nghe theo phân phó của Quý Thính chạy tới phía sau viện báo cáo tình huống, Thân Đồ Xuyên đang nói chuyện với phụ mẫu, ngay khi nghe thấy Quý Thính cùng đi với Hoắc Kiêu, Thân Đồ Xuyên còn chưa lên tiếng, Thân Đồ Sơn đã nóng nảy: "Quý Thính là có ý gì? Sao lại đi cùng với Hoắc Kiêu?"
 
Thân Đồ phu nhân liếc nhìn ông ấy một cái, bình tĩnh bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
 
Thân Đồ Xuyên liếc nhìn gã sai vặt, đợi đối phương lui ra, mới thản nhiên nói: "Cũng đã hẹn với bạn cũ, bây giờ muốn gặp mặt một chút."
 
"Là bạn cũ bình thường sao? Làm sao có thể tùy tiện gặp nhau? Không được, ngươi mau đuổi theo, ta và nương của ngươi có thể tự giết thời gian, không cần ngươi quản.” Thân Đồ Sơn thúc giục.
 
Thân Đồ Xuyên sắc mặt không đổi: "Nàng ấy cũng không bảo ta đi, tại sao ta lại phải đuổi theo nàng."
 
“Ngươi đúng là ngốc, nàng không muốn cho ngươi đi, ngươi lại càng phải đi!” Thân Đồ Sơn nói xong liền dùng sức kéo hắn lên, “Thành Ngọc Quan cũng không thể so với kinh đô, nơi có thể gọi là tửu lâu cũng chỉ có hai nơi, ngươi mau đi tìm nàng, không thể để nàng một mình ở chung với Hoắc Kiêu được."
 
“Cũng không phải chỉ có hai người họ, còn có Phù Vân cùng Chử Yến nữa," Thân Đồ Xuyên nói xong, dừng một chút, "Chỉ là không đưa ta đi mà thôi."
 
“Vậy tại sao nàng ấy không đưa ngươi đi?” Thân Đồ Sơn trừng mắt.
 
Thân Đồ Xuyên không chịu trả lời nhưng tâm trạng càng ngày càng tệ.
 
Ngay khi hai cha con họ mắt to trừng mắt nhỏ, Thân Đồ phu nhân đặt chén trà trong tay xuống: "Bọn họ dù gì cũng là bạn cũ, mặc dù Xuyên nhi không thể nói rõ nhưng sao lại phải tới đó."
 
"Đương nhiên là  phải đi theo! Ngươi không biết, tên Hoắc Kiêu kia..." Thân Đồ Sơn nói xong, đột nhiên thấp giọng nói, "Tên Hoắc Kiêu kia vừa ý con dâu của ta, ngươi nói xem có nên đi theo không?”
 
“Cho dù là vừa ý, Thính nhi cùng Xuyên nhi đã thành thân, hắn có thể làm gì?” Thân Đồ phu nhân vẫn bình tĩnh.

 
Thân Đồ Sơn buồn bực: "Phu nhân đừng quên, con dâu nhà chúng ta cũng không phải nữ tử bình thường. Tiên hoàng là phụ thân của nàng, cũng đã từng đồng ý, cho phép nàng giống như nam tử bình thường, nếu bọn họ có tam thê tứ thiếp, thì nàng cũng có quyền nạp thị phu... "
 
“Ta đi tìm nàng.” Thân Đồ Xuyên đột nhiên đứng lên.
 
Thân Đồ phu nhân cau mày: "Ta thấy Thính nhi đối với con tình thâm nghĩa trọng, sao con có thể lo lắng nàng như vậy?"
 
“Con không lo lắng về nàng,” Thân Đồ Xuyên dừng lại một chút, “Con lo lắng người khác.” Nói xong, hắn trực tiếp rời đi.
 
Thân Đồ phu nhân nhìn theo bóng dáng biến mất của hắn, nhìn Thân Đồ Sơn hờn giận một lúc lâu: "Đều tại ngươi."
 
Thân Đồ Sơn: "?"
 
Sau khi Thân Đồ Xuyên đi ra ngoài lập tức đi tới tửu lâu, nhưng sau khi tìm khắp hai tửu lâu cũng không thấy người đâu, tiểu nhị ở tửu lâu thứ hai có nói: "Nhóm Hoắc thiếu gia vừa rồi có đến nơi này của chúng ta ngồi một lát nhưng cũng đã sớm rời đi."
 
“Ngươi có biết bọn họ đi đâu không?” Thân Đồ Xuyên hỏi.
 
Tiểu nhị suy nghĩ một chút: "Ta nghe nói bọn họ nói tới bên ngoài thành đi săn."
 
Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc, bỏ lại một câu ‘đa tạ’ rồi quay trở lại trạm dịch, khi Thân Đồ Sơn thấy hắn trở về một mình, nhất thời nhịn không được thở dài một tiếng nhưng rất nhanh đã bị Thân Đồ phu nhân nhéo tai kéo đi. Thân Đồ phu nhân đã nhốt trượng phu chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn vào trong phòng rồi nói chuyện với đứa con trai đang rầu rĩ không vui của mình.
 
“Lần nay ta thấy con lo được lo mất rất nhiều.” Thân Đồ phu nhân chậm rãi nói.
 
Thân Đồ Xuyên dừng lại, "Có sao?"
“Đều tại chúng ta không tốt, nếu như có thể thận trọng hơn trong lời nói cùng việc làm cũng sẽ không bị người khác hãm hại như bây giờ, ít nhất con cũng có thể dựa vào chức vị thừa tướng của cha mình." Trong mắt Thân Đồ phu nhân hiện lên một tia áy náy.
 
Thân Đồ Xuyên bật cười: "Con không để ý tới mấy chuyện này."
 
 “Ngươi không để ý không có nghĩa là người bên ngoài cũng không để ý tới,” Thân Đồ phu nhân khẽ thở dài, “Nếu như Thân Đồ gia vẫn còn phong quang* như lúc đầu, thì một ái tử của Trấn Nam vương cũng sẽ không dám nghĩ tới chuyện tranh với con?"

* Phong quang chỉ phẩm cách đẹp đẽ.
 
Thân Đồ Xuyên không lên tiếng.
 
Thân Đồ phu nhân quay đầu lại nhìn hắn, một lúc sau mới đột nhiên nói: "Con quá quan tâm tới Tính nhi."
 
Thân Đồ Xuyên dừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn bà ấy.
 
“Quan tâm không phải là xấu nhưng nếu quá quan tâm sẽ làm cho người khác cảm thấy ngột ngạt.” Thân Đồ phu nhân nắm lấy tay hắn, “Hôm nay nàng cũng chỉ cùng bằng hữu ra ngoài chơi, còn có Chử Yến cùng Phù Vân đi theo, ngươi cũng không cần quá mức lo lắng. Phải có mức độ, tình cảm mới có thể lâu dài."
 
Thân Đồ Xuyên trầm mặc: "Con biết rồi."
 
"Thực ra chuyện này cũng không trách con được, tuy hiện giờ con có tham vọng, cũng chỉ có thể ở nhà sau, chỉ có thể tận mắt nghe mà thôi. Quan tâm quá mức cũng là bình thường," Thân Đồ phu nhân khẽ thở dài, "Nếu trên đời mọi chuyện đều có thể song toàn thật tốt, con có thể làm nhân sĩ, làm nhiều việc có ích cho bách tính cho đất nước."
 
Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên hơi thay đổi, một lúc sau hắn mới chậm rãi nói: "Con thích canh giữ nàng."
 
Thân Đồ phu nhân mỉm cười, vỗ nhẹ vào tay hắn trấn an.
 
Mãi đến bữa tối Quý Thính mới trở về, nhìn thấy Thân Đồ Xuyên ngồi ngẩn người một mình bên cửa sổ, từ phía sau khẽ bước lại gần, đến khi khoảng cách chỉ còn hai bước liền chạy tới lấy tay che mắt hắn lại thần bí hỏi: "Đoán xem ta là ai?"
 
Thân Đồ Xuyên nhếch môi: "Từ khi nàng bước vào, ta đã nghe thấy rồi."
 
“Thật là nhàm chán.” Quý Thính khẽ hừ một tiếng, buông hắn ra.
 
Thân Đồ Xuyên xoay người nhìn về phía nàng: "Hôm nay chơi gì?"
 
"Ồ, ta đi săn thú. Mặc dù ta không bắt được con mồi nào nhưng rất vui." Đôi mắt của Quý Thính sáng lên, hình như tâm trạng rất tốt.
 
Khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi nhếch lên: "Thật không, lần sau đưa ta đi cùng."
 
“Được rồi, khi nào rảnh ta sẽ đưa chàng đi chơi.” Quý Thính nói xong liền dựa vào giường, “Cưỡi ngựa quá mệt mỏi, cả ngày hôm nay ta đều ngồi trên lưng ngựa, bị dọa tới muốn nôn, thắt lưng cảm tưởng như sắp gãy rời, thật sự quá khó chấp nhận."
 
“Nàng cởi xiêm y, ta xoa giúp nàng.” Thân Đồ Xuyên nói xong liền đi tới bên giường.
 
Quý Thính khẽ hừ một tiếng, nằm sấp xuống, khi tay hắn phủ lên eo nàng, khóe môi Quý Thính liền nhếch lên.

 
Thân Đồ Xuyên trầm mặc giúp nàng xoa bóp một lát, sau đó đột nhiên nói: "Nếu ta đi theo nàng, đến một ngày nào đó nàng có cảm thấy phiền chán không?"
 
“Hả?” Quý Thính không nghe rõ.
 
Thân Đồ Xuyên im lặng một lát, liền đổi thành một câu nói khác: "Nàng sẽ không thích người khác đúng không?"
 
        “… Chàng làm sao vậy?” Quý Thính lần này nghe rõ, lo lắng quay lại nhìn hắn, một hồi mới cẩn thận hỏi: “Có phải hôm nay ta không đưa chàng đi cùng cho nên chàng mới không vui?"
 
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, Thân Đồ Xuyên đột nhiên hiểu ý của mẫu thân, bởi vì hắn từng bước áp sát nên trong lòng càng thêm thận trọng, không chỉ bản thân.
 
Hắn trầm mặc, chợt nở nụ cười yếu ớt: "Sao có thể thế được, ta muốn ở cùng phụ mẫu, cho dù nàng muốn dẫn ta đi, ta cũng không có thời gian."
 
“Không sao đâu, lần sau ta sẽ đưa chàng đi.” Quý Thính thấy dáng vẻ của hắn không giống như đáng tức giận liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó trả lời câu hỏi của hắn, “Làm sao ta có thể thích người khác được. không phải chàng cũng không biết."
 
Hai người nói chuyện một lúc thì sự việc cũng bóc trần. Trong bữa tối, vợ chồng Thân Đồ Sơn ăn trong phòng, Quý Thính và Thân Đồ Xuyên cùng dùng bữa với đám Chử Yến, trên bàn ăn, Phù Vân và Chử Yến tiếp tục nói về việc đi săn, Quý Thính lo Thân Đồ Xuyên sẽ nghĩ quá nhiều, thỉnh thoảng sẽ lén nhìn hắn, nhưng thấy hắn chủ động hỏi Phù Vân, thì cũng thoáng yên tâm.
 
Sau khi ăn xong, Quý Thính thừa dịp không có ai kéo cánh tay Thân Đồ Xuyên, một lúc sau bật cười: "Không biết tại sao, ta luôn cảm thấy hôm nay chàng rất tốt."
 
“Nàng thích không?” Thân Đồ Xuyên hỏi.
 
Quý Thính gật đầu ngay lập tức: "Thích."
 
Thân Đồ Xuyên nở nụ cười: "Thích là tốt rồi."
 
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Kiêu lại đến, Quý Thính lập tức đi gọi Thân Đồ Xuyên nhưng Thân Đồ Xuyên lấy lý do muốn ở cùng với phụ mẫu mà từ chối. Quý Thính không nghĩ nhiều, mấy lần sau Thân Đồ Xuyên đều từ chối khiến nàng lại để ý một chút.
Sau khi bị từ chối một lần nữa, Quý Thính thở dài một tiếng, nhìn thấy Phù Vân đi tới giục mình đi ra ngoài nói: “Hôm nay ta không đi."
 
“Tại sao?” Phù Vân nghi hoặc.
 
 Quý Thính buồn rầu thở dài một tiếng: "Phù Vân, có lẽ ta đã thất sủng rồi."
 
Phù Vân: "?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play