Edit: Sa

Beta: Dii

_________________

Cao Lâm Hạo bị bước phát triển thần thánh này dọa sợ. Cậu nuốt một ngụm nước bọt, ngây người nhìn Phí Lan: “Cái này, cái này có tính là giết người không?”

“Vậy thì sao chứ, cậu ta chưa thành niên, cùng lắm là bị răn đe vài câu thôi.” Không biết là ai trong đám đông tức giận bất bình phàn nàn một câu.

Trong lòng bọn họ, dù Trương Nhàn không đúng nhưng vẫn là giáo viên.

Vụ việc quan trọng, rất nhiều người bị mời đến phòng giáo vụ, chắc hẳn đây là lần đầu tiên phòng giáo vụ đứng nhiều người như thế, líu ra líu ríu mà vẫn chưa nói xong. Đầu thầy trưởng phòng giáo vụ cũng căng phình, rất muốn lấy loa bảo bọn họ im lặng.

Một tốp người ở lại tham gia. Thầy trưởng phòng giáo vụ uống một ngụm nước thấm giọng: “Vừa xảy ra chuyện đã có người đến nói cho thầy biết rồi, thầy còn tưởng rằng chỗ chúng ta không phải trường học mà là trại tâm thần. Mấy em đang làm gì đây hả?”

Giọng thầy ngày càng lớn, sau cùng còn quát mắng một tiếng, câu này dành cho Vi Dương.

Vi Dương ngồi trên ghế sô pha, bây giờ hắn đã bình tĩnh lại rồi, nhưng trên mặt hắn ta không xuất hiện bất hiện biểu cảm sợ hãi nào, bình tĩnh đến mức hơi đáng sợ, giống như… đã dự đoán được từ trước.

“Em có mâu thuẫn gì với cô giáo, không vừa ý điều gì về cô ấy thì có thể phản ánh với mấy thầy. Em còn muốn tham gia kì thi Đại học không?”

“Có tác dụng gì đâu?”

“Gì cơ?” Trong nháy mắt thầy trưởng phòng giáo vụ chưa thể phản ứng kịp.

“Em nói là có tác dụng gì đâu.” Vi Dương nói thong thả: “Không phải trước kia Diệp Lệnh Uý cũng bị con người hèn hạ kia cô lập đó sao? Không lẽ mấy thầy không biết? Sau cùng không phải vẫn chuyển lớp mới có thể giải quyết được à. Haizz, nếu không phải vướng anh cả của cậu ấy, nói không chừng bây giờ cậu ấy cũng sống chẳng mấy tốt đẹp đâu.”

“Mấy thầy chỉ nhìn năng lực chứ không nhìn nhân phẩm, em không phải người đầu tiên bị ép điên, cũng sẽ không phải là người cuối cùng.” Vi Dương nở nụ cười bi thương: “Trái lại em muốn nhìn thử xem, con người hèn hạ kia có còn mạng để quay về trường nữa không.”

Thầy trưởng phòng giáo vụ sững sờ rất lâu. Thầy biết Vi Dương, một học sinh rất ưu tú, nhưng bây giờ người trước mặt thầy cứ như bị ma quỷ nhập vào người. Thầy vỗ bàn đứng lên, không nén được cơn giận: “Em đang nói những lời khốn nạn gì thế hả?”

Hơn mười người trong phòng giáo vụ đều im như thóc. Diệp Lệnh Uý và Phí Lan, có cả Cao Lâm Hạo đứng ở sau cùng. Phí Lan đứng, Diệp Lệnh Uý ngồi một mình trên sô pha ở cửa, Cao Lâm Hạo ngồi xổm trên mặt đất, đương nhiên bọn họ cũng nghe thấy những lời Vi Dương nói.

Cao Lâm Hạo vẫn khá tán thành: “Thực ra Vi Dương nói thô nhưng thật, chuyện gì cũng có nhân quả mà, nhưng cậu ta kích động quá rồi.”

“Đây thực sự không phải chuyện mà con người có thể làm ra.”

“Nhưng tôi nghe nói con người sống trong môi trường áp lực thời gian dài sẽ nảy sinh vấn đề về tâm lý.”

“Tôi lại cảm thấy chuyện này cũng chẳng lạ gì, ả đàn bà Trương Nhàn cứ tiếp tục như thế thì sẽ còn có Vi Dương thứ hai, Vi Dương thứ ba…”

“Trước kia tôi từng nghe nói, Trương Nhàn bị sinh viên tốt nghiệp đánh cho nhập viện luôn, người tốt nghiệp đó còn là sinh viên trường Đại học Kyoto đấy, đúng không anh Lan?”

“…” Phí Lan liếc Cao Lâm Hạo một cái: “Mày cũng biết?”

Cao Lâm Hạo duỗi dài cổ nhìn qua thì thấy mặt thầy trưởng phòng giáo vụ đỏ như gan heo, cậu ta bật cười: “Đúng vậy, tao còn biết rằng, đám bạn học của tụi mình, lớp tụi mình, lớp bên mạnh, lớp khác, trái một câu Vi Dương điên rồi phải một câu Vi Dương điên rồi thế thôi, chứ thực ra họ đều cảm thấy sướng lắm, Trương Nhàn tự tạo nghiệp thôi.”

“Diệp Lệnh Uý,” Cao Lâm Hạo chợt gọi cậu trai vốn đang nghe đến mức hăng say thích thú, “Cậu còn nhớ cái bạn học nữ cắt cổ tay của lớp chúng ta không?”

Bạn học nữ cắt cổ tay?

Diệp Lệnh Uý cố nhớ lại nhưng nhớ không ra.

Cao Lâm Hạo thấy dáng vẻ của cậu cũng không giống nhớ được: “Người biết chuyện này không nhiều, tôi nghe nói từ chủ tiệm trà sữa chỗ cổng trường, tin tức bị phong toả rồi, nhưng bọn họ hẳn là có quan hệ trong trường, vậy nên mới biết được.”

“Bạn nữ đó trông rất yếu đuối, không biết Trương Nhàn nói gì mà bạn ấy rút thẳng ra một con dao rọc giấy ngay trước mặt Trương Nhàn. Xoẹt một cái, mắt cũng thèm không chớp đã cắt xuống rồi.”

“Vậy nên tôi mới nói tốt nhất là Trương Nhàn không nên sinh con, nếu không thì ai biết được mấy chuyện mà bả làm có báo ứng lên đầu con bả không.”

“Cao Lâm Hạo.” Diệp Lệnh Uý gọi cậu.

“Ơi?” Cao Lâm Hạo chớp mắt.

“Cậu bà tám lắm.”

“Cậu biết nhiều quá chừng.”

“Cậu phải học hành cho giỏi mới được.”

Cao Lâm Hạo quay đầu: “Xem kịch, xem kịch đi.”

Bọn họ chuyện trò một hồi, đằng trước lại bắt đầu náo loạn ầm ĩ. Có người bất bình cho Vi Dương, cũng có người cảm thấy uất ức thay Trương Nhàn, đầu thầy trưởng phòng giáo vụ cũng sắp nổ tung.

“Được rồi! Thầy trưởng phòng giáo vụ đập bàn: “Giải tán hết đi, Vi Dương ở lại, những người khác biến về lớp học cho tôi.”

“Còn nữa, chuyện này không thể bàn tán ở bên ngoài…”

“Thầy trưởng phòng giáo vụ, phòng học nào cũng đầy người, cũng đâu phải chỉ có mấy đứa tụi em, bây giờ cả trường biết hết rồi.”

“Biết cái gì?”

“Biết cô Trương làm ác nên bị quả báo!”

Trong phòng làm việc im ắng một hồi, ngay sau đó chất giọng gào thét của thầy trưởng phòng giáo vụ chấn động tới nỗi sắp làm nứt trần nhà: “Biến đi hết cho tôi!”



Bọn họ đi từ trong phòng làm việc ra ngoài, vòng qua nửa sân thể dục về lại lớp học, trên đường qua cổng trường, Diệp Lệnh Uý bị gọi lại.

Đó là một thanh niên hơi quen mắt, băng gạc phủ trên trán hắn, trên cổ cũng có. Bước chân của Diệp Lệnh Uý ngừng lại, cậu ngẫm nghĩ, hình như là bạn của anh hai.

Cậu quay người nói với Phí Lan: “Anh với Cao Lâm Hạo về trước đi, hình như người kia là bạn của anh hai em.”

Phí Lan gật đầu, nhìn Cao Lâm Hạo: “Mày về trước đi, tao đợi em ấy.”

Cao Lâm Hạo nhìn hai người, cậu ta cảm giác như có dòng điện chạy từ đầu đến chân, bắt đầu âm ỉ bùng phát.

Mặc dù cổng trường là cổng khoá lớn, nhưng bác bảo vệ rất dễ tính, mở cửa cho hai người nói với nhau.

Nghiêm Bách nhìn cậu trai trước mặt, trông đẹp hơn lần trước nhiều. Nghe Diệp Huyến nói cậu làm phẫu thuật, cơ thể đang dần khoẻ hơn, chẳng trách Diệp Huyến xem cậu như báu vật.

Nhưng Nghiêm Bách không mong Diệp Huyến từ bỏ đua xe vì Diệp Lệnh Uý.

“Này nhóc.” Nghiêm Bách dừng một chút, cau mày nói tiếp: “Em có biết Diệp Huyến vì em mà từ bỏ trận đấu chưa?”

Vừa nghe đã thấy hơi có ý trách móc rồi.

Đến kiếm chuyện à?

Diệp Lệnh Uý thả lỏng đôi vai: “Biết.”

“Em cũng biết đua xe quan trọng bao nhiêu với Diệp Huyến, một cuộc gọi của em thôi đã kéo cậu ấy đi mất, em có ý gì đây?” Nghiêm Bách hỏi bằng giọng lạnh lùng.

Diệp Lệnh Uý nhìn Nghiêm Bách một hồi, cậu không nhìn ra đấy, chàng trai trẻ sở hữu chiếc răng nanh nhỏ và khuôn mặt non nớt này lại bảo vệ Diệp Huyến như thế.

“Em không biết anh ấy đang thi đấu, cũng không ép anh ấy từ bỏ cuộc thi,” Diệp Lệnh Uý giải thích một cách rất thờ ơ: “Anh ấy tự nguyện.”

Nếu như không có một câu sau cuối, Nghiêm Bách vẫn không cảm thấy có gì sai sai.

“Nhóc đừng ỷ Diệp Huyến thương nhóc nên mới…”

“Anh thích anh ấy hả?”

“…”

Bầu không khí đông cứng, đông thành từng cục rồi nện xuống, nện tới nỗi Nghiêm Bách ngu người luôn.

“Nhóc, sao em biết?” Nghiêm Bách tự nói xong thì sững sờ.

Mười phút sau, trên bồn hoa bên cạnh, bầu không khí vốn giương cung bạt kiếm giờ lại hài hoà kì lạ.

“Anh hai của em biết không?” Diệp Lệnh Uý hỏi.

Nghiêm Bách lắc đầu: “Không biết, cậu ấy không thích con trai, áp phích trong xe đều là hình người mẫu nữ.”

Diệp Lệnh Uý “À” một tiếng: “Trông anh có vẻ rất thích anh ấy.”

Chóp tai Nghiêm Bách đỏ rực: “Vậy nên cậu ấy từ bỏ cuộc thi anh mới tức giận thế này, nhóc nhìn vết thương trên đầu anh đi, anh mở đường vì cậu ấy, mẹ nó cậu ấy lại bỏ thi.”

“Nhóc biết cuộc thi này quan trọng bao nhiêu không?”

“Không biết.”

Nghiêm Bách: “…”

“Anh cũng cãi nhau ầm ĩ với cậu ấy rồi. Anh đến đây để nói với em một tiếng, Diệp Huyến rất yêu thích đua xe, em có thể nói anh ấy đừng từ bỏ được không.” Bây giờ Nghiêm Bách đã biết địa vị của Diệp Lệnh Uý trong lòng Diệp Huyến. Bởi vì biết Diệp Huyến thích đua xe rất nhiều, nên bây giờ thấy Diệp Huyến từ bỏ đua xe vì Diệp Lệnh Uý, bên nào nặng bên nào nhẹ đã rất rõ ràng.

Diệp Lệnh Uý nhìn sườn mặt của người đang bước về phía này, cậu bật cười, thấy Nghiêm Bách ủ rũ cúi đầu, bèn nhẹ giọng hỏi: “Anh giận anh ấy à?”

“Không phải, anh chỉ cảm thấy vô nghĩa thôi, trong tim cậu ấy, em đứng thứ nhất, đua xe đứng thứ hai, đằng trước còn có rất nhiều ba bốn năm sáu bảy. Anh chẳng muốn chơi với cậu ấy nữa, anh phải về thừa kế gia sản.” Nghiêm Bách chẳng hề giấu giếm gì, bị Diệp Lệnh Uý dụ khai hết ra.

“Vậy nếu anh ấy bảo anh trở về thì anh có về không?”

“Không về.”

“Ồ, anh nỡ hả?”

“Không phải vấn đề nỡ hay không nỡ, mà là…” Cuối cùng Nghiêm Bách cũng thấy Diệp Huyến ở bên cạnh. Trong tay Diệp Huyến xách một hộp dâu tây to bằng nửa nắm đấm. Điều nên nghe hay không nên nghe, hắn đều nghe thấy cả rồi.

Nghiêm Bách sững sờ một lúc lâu, khuôn mặt hết đỏ rồi trắng, trắng rồi đỏ, luống cuống đứng lên.

Diệp Huyến bước đến, vẻ mặt hơi khó hiểu, hắn ném dâu tây cho Diệp Lệnh Uý rồi mới quay đầu nói với Nghiêm Bách: “Cậu đến kiếm chuyện với Diệp Lệnh Uý hả?”

“Cậu tưởng rằng nó ép tôi từ bỏ thi đấu?”

“Nghiêm Bách, sao tôi không biết cậu lại là người như thế?”

Diệp Lệnh Uý chẳng muốn xem hai người cù cưa cù nhằng, cậu xách dâu tây rồi đi. Đứng ở bên ngoài lâu vậy rồi, cả khuôn mặt Diệp Lệnh Uý cũng mất sắc máu, Phí Lan lấy khăn quàng của mình xuống quấn cho cậu: “Em nói gì với anh ta thế?”

“Anh ta nói thích anh hai của em.”

“Vậy à?” Phí Lan tựa như chỉ tiện thể hỏi một câu, sau khi nhận được đáp án cũng không cảm thấy bất ngờ, thờ ơ qua loa đáp lại hai chữ.

“Diệp Lệnh Uý.” Phí Lan nắn ngón tay Diệp Lệnh Uý, giọng điệu hơi kỳ lạ.

“Dạ?” Diệp Lệnh Uý vùi mặt vào trong khăn quàng. Phí Lan thích sưu tầm rượu, trên người dường như luôn có một luồng hương thoang thoảng, có lúc là rượu nho, có lúc là Whiskey, mùi hương hôm nay là Whiskey vị chanh.

Phí Lan nhìn mí mắt run run của cậu trai, dài quá chừng, gãi cho cổ họng hắn khô khốc.

“Anh với anh hai em ai quan trọng?” Phí Lan thấp giọng hỏi.

“Hở?” Bước chân của Diệp Lệnh Uý ngừng lại, tay cậu vẫn bị Phí Lan giam giữ, dường như không ngờ Phí Lan sẽ hỏi một câu bất chợt thế này, trong thoáng chốc cậu chưa phản ứng kịp.

“Anh trẻ con quá à.” Diệp Lệnh Uý lắc tay Phí Lan, khịt mũi chê hắn.

“Em qua đây.” Phí Lan nắm chắc một đầu của khăn quàng, lôi người trở về, kéo cậu đến trước mặt, sắc mặt tăm tối.

Diệp Lệnh Uý ngẩng đầu nhìn Phí Lan, cậu nghĩ một hồi: “Em thích hết.”

Phí Lan biết cậu cố ý, hắn bật cười, không bỏ qua cho cậu mà nhắc lại một lần nữa: “Anh hỏi em, giữa anh với anh trai em, em thích người nào hơn?”

“Nghĩ kĩ rồi nói.” Phí Lan bất giác chạm vào hàng lông mi của Diệp Lệnh Uý, mềm thật đấy.

Hết chương 69.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play