Edit: Sa

Beta: Dii

____________

Loại thi đấu này, nếu có quy tắc thì cái nào cũng khuôn sáo cứng nhắc, còn nếu không có quy tắc thì đúng là không có thật.

Chỉ còn lại năm kilomet, Diệp Huyến rút khỏi cuộc thi giữa đường, đằng sau lại chẳng thấy bóng dáng chiếc xe nào.

Trên màn hình khổng lồ, sau khi hơn mười chiếc xe đua chạy tán loạn ra ngoài, lấy mấy chiếc của bọn Nghiêm Bách làm ranh giới, xe ở trước sau đều đâm vướng vào nhau không tách rời được. Tuyển thủ tham gia thi đấu mấy cuộc thi này đều ra tay rất hung hãn, ngoại trừ mỗi mình Diệp Huyến lao ra ngoài, xe phía sau bị tiêu diệt toàn quân.

Vậy mà ngay cả hạng nhất cũng không ai lấy được, hơn mười chiếc xe đua nối đuôi nhau dừng giữa đường đua, khói đen bốc thẳng lên, có xe còn bị nát đầu.

“Bùm.”

Cửa của chiếc xe đua màu trắng bị một cái chân đạp rớt, Nghiêm Bách che cái trán chảy máu ròng ròng, đứng ở vị trí cũ nghe giọng của MC trong loa ở bên cạnh đường đua, vừa đúng nghe đến đoạn tay đua số 3 rõ ràng đã nắm chắc vị trí thứ nhất lại đột ngột từ bỏ để xuống núi trước khi cuộc thi kết thúc.

Nghiêm Bách sững sờ, qua một lúc lâu sau, hắn rút điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

“Alo.”

“Diệp Huyến, mẹ nó có phải cậu bị ngu không hả? Có chuyện gì mà ngay cả năm kilomet cũng không đợi được chứ?”

Diệp Huyến im lặng rất lâu: “Xin lỗi.”

“Được, xin lỗi, tôi cúp đây.” Nghiêm Bách nói xong thì thẳng thừng cúp điện thoại.

Tốc độ xe của Diệp Huyến chậm dần, hắn biết mình đã kích động. Năm kilomet sau cùng còn không đến nửa phút, nhưng hắn cứ như bị quỷ nhập vào người, tay chân hoảng loạn, vừa đánh lái đã xuống núi rồi.

Đến trường học, hắn vừa xuống xe đã bị học sinh trong trường chú ý. Hắn vẫn mặc quần áo cool ngầu, hoàn toàn lạc quẻ với đám nhóc mặc đồng phục trường. Diệp Huyến đi bước lớn lên lầu, tìm đến văn phòng của Phương Khả Mông.

Diệp Lệnh Uý vẫn bưng ly nước, ngây người nhìn Diệp Huyến: “Anh hai?”

Phương Khả Mông không ngờ anh hai của Diệp Lệnh Uý lại trông thế này, rất khác với người bình thường, trông có vẻ phóng đãng ngỗ ngược. Hắn thở hổn hển: “Thầy ơi, tôi đến muộn hả?”

“Không… không có.”

Vốn dĩ Phương Khả Mông cũng tính làm theo quy trình, anh không thể thực sự nghiêm khắc trừng phạt Diệp Lệnh Uý và Phí Lan, chỉ đơn giản là nói rõ nguyên do của sự việc với Diệp Huyến, Diệp Huyến chỉ cần ngồi một xíu là ra về được rồi.

“Thầy ơi, em đi tiễn anh hai em.”

Diệp Lệnh Uý đặt ly xuống, đứng lên vọt ra ngoài, chỉ mấy bước cậu đã chạy xuống lầu. Cậu thấy Diệp Huyến ngồi ở bồn hoa dưới lầu hút thuốc, mũ bảo hiểm đặt bên cạnh.

“Anh hai.” Diệp Lệnh Uý bước đến gọi hắn một tiếng: “Có phải anh đang thi đấu không?”

Diệp Huyến dập thuốc, hắn sợ cậu ngạt thở: “Sao thế?”

Diệp Lệnh Uý đứng trước mặt Diệp Huyến, lấy điện thoại ra, cũng chẳng cần tra thử thì bên trên lập tức hiện ra tin tức nóng hổi của Thân Thành hôm nay. Cuộc thi lớn thế này cơ mà, tay đua số ba đã đến gần vạch đích chợt rút lui, còn đào ra thân phận của Diệp Huyến, nói hắn là cậu ấm đến trải nghiệm cuộc sống.

Trong phút chốc, Diệp Lệnh Uý không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình là gì, có sảng khoái, cũng có một chút xíu xìu xiu đau lòng.

Không ai so với bản thân cậu hiểu rõ đua xe quan trọng cỡ nào với Diệp Huyến, dẫu sao hắn cũng từng vứt bỏ cậu vì đua xe. Lúc đó Diệp Lệnh Uý cảm thấy mình rất cần anh hai, tại sao mình không quan trọng bằng đua xe.

Nhưng giờ đây những điều đó không còn quá cần thiết nữa thì hết người này đến người khác cứ đưa đến cửa.

Diệp Lệnh Uý mở tin tức ra, đưa đến trước mắt Diệp Huyến: “Anh hai, anh rút lui à?”

Diệp Huyến mắt không thấy tim không đau, đẩy điện thoại ra: “Mày đừng quản chuyện của anh.”

Diệp Lệnh Uý nhìn Diệp Huyến chẳng nói một lời, một lúc lâu sau, Diệp Huyến có phần bất lực nhìn về phía Diệp Lệnh Uý, hắn nói: “Mày không cần phải bày ra biểu cảm thế này, rút khỏi cuộc thi anh không tiếc, anh chắc chắn, anh rút lui thì lòng anh mới dễ chịu.”

“Anh hai nợ mày, không phải trước kia anh hai cũng bỏ rơi mày rất nhiều lần đó sao?” Diệp Huyến nói chậm rì. Nếu như hắn cúp điện thoại, vẫn tiếp tục thi đấu cho xong, dù là thứ gì cũng không ảnh hưởng đến hắn thì Diệp Huyến vẫn sẽ cảm giác khác với trước kia.

Hắn vẫn đặt Diệp Lệnh Uý lên trên chuyện thi đấu.

“Anh đi đây, mày có muốn ăn gì không? Anh đi mua.”

Diệp Lệnh Uý ngẫm nghĩ một hồi: “Dâu tây, em muốn trái to cơ.”

“Được.”



“Diệp Lệnh Uý, anh hai của cậu đẹp trai ghê, tôi thấy rồi, xe của anh ấy ngầu quá chừng!” Cao Lâm Hạo thấy Diệp Lệnh Uý và Phí Lan một trước một sau quay về. Cậu ta hất mặt, nói: “Nhưng tôi vừa nhìn thấy tin hot, anh hai của cậu rút khỏi cuộc thi rồi, anh ấy qua đây vì cậu hả?”

Diệp Lệnh Uý ừ một tiếng không nặng không nhẹ: “Tôi không ép anh ấy.”

Dáng vẻ kiêu căng của Diệp Lệnh Uý trong mắt Cao Lâm thật sự hơi giống sói mắt trắng.

Nhưng cậu lại cảm thấy chuyện xảy ra có nguyên do của nó, trước giờ Diệp Lệnh Uý không phải một người vô ơn.

“Anh Lan đang viết gì thế?”

“Kiểm điểm.” Hết tiết học, Diệp Lệnh Uý tìm sách mà mình cần dùng: “Anh ấy phải đọc.”

“Em không đọc à?” Phí Lan liếc Diệp Lệnh Uý.

“Anh Lan phải đọc kiểm điểm á?” Cao Lâm Hạo đẩy cái cằm rớt vì kinh ngạc của mình về: “Tôi còn chưa từng thấy anh Lan đọc kiểm điểm nữa đó.”

Từ nhỏ Phí Lan đã là con cưng của trời, thành tích cũng tốt, đừng nói đến chuyện đọc kiểm điểm, giáo viên còn chưa từng nói một câu giọng to giọng nhỏ nào với hắn. Cho dù có bị bắt thì bọn họ cũng thay phiên che giấu cho Phí Lan.

Kết quả bây giờ phải viết kiểm điểm vì tội yêu sớm?

Cao Lâm Hạo cười toe toét, Phí Lan liếc cậu ta, lấy một cuốn sách ném qua.

“…”

Hai người yêu sớm không gây nên sóng gió to lớn gì cả, cho dù xem như hai người không yêu đương thì cũng không đến lượt người khác, quả vàng này không ai dám hái.

Mà từ đầu đến giờ Vi Dương lớp số bảy đã đọc bài đăng nọ mười lần liên tục, nhất là bên trong có ảnh chụp trộm hai người Phí Lan và Diệp Lệnh Uý. Hắn ta xem đi xem lại, xem tới nỗi lửa giận dâng trào, cả mặt đỏ au.

Bản thân hắn ta cũng không biết mình đang giận chuyện gì.

“Bốp.”

Vi Dương bị cuốn bài tập đột nhiên ném qua doạ cho nhảy dựng. Hắn nhìn về phía lớp phó học tập. Lớp phó học tập hơi xấu hổ nhưng lời lẽ hùng hồn: “Tự nhặt lên đi, đừng nói là còn muốn tôi đưa tận tay cậu đó?”

Khoảng thời gian gần đây, người trong lớp luôn dùng thái độ này đối xử với Vi Dương. Bởi vì thành tích của cậu ta đột ngột đi xuống và cũng vì Trương Nhàn dẫn đầu xúi giục. Vi Dương nhặt cuốn vở rơi trên mặt đất với khuôn mặt vô cảm, hung hăng lườm lớp phó học tập vừa mới ném vở bài tập của mình.

Sau khi nhặt lên, Vi Dương xé vở bài tập, sau đó vo thành một đống nện trên mặt đất, thẳng thừng đứng lên đi qua chỗ lớp phó học tập.

Cô học trò còn ôm bài tập đang phát cho các bạn, cô còn chưa biết nguy hiểm đã đến gần. Giữa lúc quay người, cô thấy Vi Dương duỗi tay về phía mình, cơ thể còn chưa kịp phản ứng đã bị Vi Dương tóm lấy tóc đuôi ngựa ngã nhào trên mặt đất, giữa lúc lôi kéo còn kéo lật mấy cái bàn gần đó.

“Á, cứu mạng! Vi Dương cậu điên rồi hả?” Da đầu như sắp bị Vi Dương dồn sức kéo bung. Sau khi cô gái bị đè xuống đất, hai tay cô túm lấy Vi Dương, túm đến nỗi nứt cả da thịt trên tay hắn ta nhưng đối phương vẫn hành động không chút do dự.

Vi Dương bắt đầu điên cuồng tát cô, vừa tát vừa nói: “Tao cho tụi mày bắt nạt này! Tao cho tụi mày bắt nạt này!”

Sức lực giữa học sinh nam và nữ trời sinh đã khác nhau, hai má cô gái nhanh chóng sưng tấy lên, ngay cả nói cũng không nói lưu loát được.

“WTF sao mấy người còn nhìn nữa, kéo cậu ta ra!”

“Đi gọi giáo viên!”

“Đờ mờ Vi Dương mày bị điên hả? Mày sắp bị đuổi rồi!”

Vi Dương hạ quyết tâm phải đánh chết bọn họ, sức lực khi nổi điên phải mấy cậu trai mới có thể khống chế. Vi Dương bị kéo đứng lên, hắn ta còn không quên hung hãn đạp lớp phó học tập một cái.

Cái đạp này không biết đã dùng bao nhiêu sức, lớp phó học tập ôm bụng, hét lên một tiếng, co quắp trên mặt đất, cả người run rẩy, đầu tóc rối bời, hai bên mặt vừa đỏ vừa sưng, không thể nhìn ra dáng vẻ vênh váo hung hăng khi trước nữa.

Vi Dương thấy lớp phó học tập như thế thì trong lòng dâng trào sảng khoái vô tận.

Trong lớp là một mảng lộn xộn, bọn họ kéo Vi Dương ra ngoài giống như áp giải phạm nhân. Cả đường Vi Dương luôn im lặng, trông giống như từ bỏ phản kháng.

Đi qua phòng học của lớp số một, hắn ta lại đột nhiên nổi điên, không biết lấy sức lực từ đâu mà hai tay cùng lúc thoát khỏi mấy cậu học sinh giữ mình, xông vào từ cửa sau phòng học của lớp số một.

Cả đường hắn ta lật đổ bàn ghế của mấy người, chạy thẳng về phía sau cậu trai đang nằm nhoài ra ngủ.

Đã sắp chạm đến.

Cao Lâm Hạo đang cùng Sở Nhiên chém gió trò chuyện vu vơ, liếc thấy Vi Dương xông đến như con chó điên, không phải hướng về phía bọn họ mà là hướng đến Diệp Lệnh Uý.

ĐMM.

Tim Cao Lâm Hạo nhảy dựng, lúc Vi Dương xém nữa chạm đến thì cậu đứng lên cản sau người Diệp Lệnh Uý, thô bạo đẩy tay Vi Dương ra: “Cậu muốn làm gì?”

Vi Dương cứ như không nhìn thấy Cao Lâm Hạo, vẫn xông lên trước. Cao Lâm Hạo cảm thấy hơi kỳ lạ, cậu quay người gọi anh Lan.

“Anh Lan, mẹ nó mày đừng ngủ nữa, người yêu của mày không xong rồi kìa!” Cao Lâm Hạo lại dồn sức nhiều hơn, cậu ta cũng không chịu nổi một con chó nổi điên. Xung quanh đều có người đến lôi kéo, người cùng lớp với Vi Dương cũng bước vào, có cả lớp khác tập trung ở cửa sổ hóng hớt.

Diệp Lệnh Uý tỉnh dậy trước Phí Lan, thứ nhìn thấy khi vừa thức dậy là hai con ngươi đỏ rực như nhuốm máu của Vi Dương. Cậu bị doạ nhảy dựng, Vi Dương vẫn xông đến. Cậu khom eo nhặt băng ghế đánh qua.

Cao Lâm Hạo: “…”

Mọi người ai cũng sợ bị Vi Dương đánh: “…”

Diệp Lệnh Uý chỉ làm theo bản năng, cậu hơi ngây người nhìn tay mình. Một lúc lâu sau, Phí Lan tỉnh giấc, hắn duỗi tay rút băng ghế trong tay Diệp Lệnh Uý rồi ấn cậu ngồi xuống, Vi Dương bị nện một cái ghế vẫn đang nổi điên.

Nhưng bây giờ hắn ta đã nói chuyện.

“Diệp Lệnh Uý, tôi giúp cậu trả thù rồi, tôi đã đánh tất cả bọn họ một trận, tôi đã đá nát tử cung của con nhỏ ném bài tập của cậu khắp nơi khi trước rồi, đá nát nó!”

“Sau này không còn ai có thể bắt nạt cậu nữa, tôi xin lỗi cậu, tôi biết lỗi rồi!”

Cao Lâm Hạo sững sờ: “Fuck, vị huynh đệ này ra tay ác quá!”

Chỉ có bản thân người từng trải qua mới có cảm giác đồng cảm sâu sắc. Không phải Vi Dương giúp Diệp Lệnh Uý, hắn ta bức bối đến nỗi điên rồi, Diệp Lệnh Uý chỉ là cái cớ mà thôi.

“Giáo viên đến rồi giáo viên đến rồi!” Người đến là Trương Nhàn, cô mặc một bộ váy màu xanh nước hồ, tóc búi sau đầu, trông có vẻ rất dịu dàng nhã nhặn. Nhưng từ việc người khác nhường đường cho cô suốt dọc đường thì có thể thấy thực tế có thể không phải như vậy.

Bụng Trương Nhàn đã lộ rõ cái thai, Vi Dương vốn đã bình tĩnh giờ lại đột nhiên nghiêng đầu bật cười. Hắn ta nhìn về phía bụng Trương Nhàn, miệng cười lộ ra ngày càng lớn, ngày càng lớn…

Đột nhiên, gần như là trong nháy mắt, Vi Dương thoát khỏi trói buộc, xông đến trước mặt Trương Nhàn đẩy cô một cái.

Trường Nhàn dường như không phòng bị chút nào, cô cũng không ngờ Vi Dương dám ra tay với giáo viên nên mất cảnh giác ngã trên mặt đất, từng cơn đau đớn cũng cuốn đến.

Màu xanh của nước hồ tinh khiết nhuốm màu đỏ tươi.

“Cô giáo chảy máu rồi! Cô giáo chảy máu rồi!” Có người hoảng sợ la hét.

Hết chương 68.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play