Người quỳ trước cửa đương nhiên là Thẩm Ý, Tạ Bệnh Miễn không buồn quan tâm, hắn cảm thấy Thẩm Du Hàm hay là Thẩm Ý đều đáng bị như vậy, Thẩm Ý có quỳ mấy ngày cũng chẳng là gì.

Hôm sau Tạ Bệnh Miễn không đến đó liền, hắn trì hoãn đến tận ngày cuối, đến nhà họ Thẩm thăm Thẩm Du Hàm và xin lỗi.

Thẩm Du Hàm không ở bệnh viện mà ở nhà từ đường của Thẩm gia, nó ở một nơi rất vô cùng hẻo lánh. Tạ Bệnh Miễn là bị thư ký của anh trai mình đưa tới đó, nơi này chỉ có một tòa nhà lẽ loi, trống trải và cô quạnh.

Đến trước cửa nhà, Tạ Bệnh Miễn xuống xe, trước cửa Thẩm gia đã có người chờ sẵn. Cửa lớn mở ra, bên trong rất yên tĩnh, giống như một cái giếng khô lạnh lẽo không đáy, người hầu làm động tác "xin mời".

Hai bên là hành lang dài dằng dặc, Thẩm gia có không ít kẻ hầu người hạ và dẫn hắn đến phòng của Thẩm Du Hàm: "Hai ngày nay lão gia bị đau đầu, bảo cậu không cần đến, cứ trực tiếp đến chỗ thiếu gia là được."

Ngay cả việc gặp Tạ Bệnh Miễn ông ta còn không muốn, rõ ràng là không ưa hắn. Tạ Bệnh Miễn cũng lười quan tâm, vừa vặn bớt đi ít việc.

Từ đường của Thẩm gia đều được trang trí theo phong cách thời nhà Minh và nhà Thanh, bên ngoài còn có một khu vườn, thoạt nhìn tưởng chừng như không thấy hồi kết, không biết duy trì loại truyền thống này là có ý gì. Tạ Bệnh Miễn đến trước cửa phòng của Thẩm Du Hàm, gõ một cái rồi trực tiếp đẩy cửa ra.

Những người hầu không dám nói gì, chỉ đứng gần đó trong coi, lo lắng vị Tạ thiếu gia nhà này sẽ lại đánh thiếu gia nhà mình.

Tạ Bệnh Miễn trực tiếp mở cửa, căn phòng ngược lại rất ấm áp, ánh mắt hắn rơi vào Thẩm Du Hàm.

Thẩm Du Hàm ngồi ở trên giường, trán và cổ tay vẫn còn quấn băng gạc, mái tóc dài xõa ra sau lưng, sắc mặt có chút tái nhợt, trong tay đang cầm một cuốn sách sử.

Nghe thấy động tĩnh, gã nhìn qua Tạ Bệnh Miễn, trên mặt cũng kéo lên một nụ cười nhạt.

"Anh bằng lòng đến thăm em à."

Tạ Bệnh Miễn nhìn nụ cười của Thẩm Du Hàm có chút chán ghét, nhưng có lẽ người này phải trải qua mấy ngày nay cũng không thoải mái cho lắm, hắn mỉm cười: "Đúng vậy, đến thăm cậu. Hài lòng chưa?"

Tạ Bệnh Miễn đem hoa và trái cây do Giang Ly chuẩn bị trực tiếp đặt xuống ngay góc phòng, liếc mắt nhìn đồng hồ thì thấy mình có thể ở đây nhiều nhất là năm phút, quá một giây cũng không được.

Đôi mắt sáng màu của Thẩm Du Hàm nhìn chăm chăm vào hắn, lộ ra mấy phần thâm sâu, hơi thở cũng nặng nề hơn bình thường mấy phần, khóe môi chậm rãi kéo lên.

"Anh giúp cậu ta... Về sau em sẽ không để cậu ta sống được thoải mái."

Lời này nghe như là đang uy hiếp, Tạ Bệnh Miễn xì một tiếng, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Cậu có thể thử."

Hắn quét mắt nhìn Thẩm Du Hàm từ trên xuống dưới: "Tôi nghĩ... bây giờ cậu nên tự lo cho mình trước đi. Em trai cậu vẫn đang quỳ trước cửa của ông cậu đấy."

Chó biết cắn thường không sủa, hắn không cho rằng Thẩm Ý là người đơn giản như vẻ bề ngoài.

"Nó nên quỳ." Thẩm Du Hàm mỉm cười, trong mắt có chút châm chọc, khóe miệng nhếch lên: "Hạ đẳng chính là hạ đẳng."

Tạ Bệnh Miễn không rảnh ở đây nghe chuyện của nhà họ Thẩm, đã gần đến giờ, hắn phải đi, trước khi đi còn để lại một lời đầy ẩn ý.

"Cậu ta hạ đẳng, vì ông cậu vẫn còn ở đây."

Nếu ông Thẩm không còn, thì chưa chắc ai đã là hạ đẳng.

Nói xong, Tạ Bệnh Miễn cũng không để ý Thẩm Du Hàm đang ném đồ trong phòng, trí nhớ hắn rất tốt nên dựa theo đường cũ mà đi ra ngoài.

Khi trở ra thì tình cờ gặp đụng phải Thẩm Ý. Nửa khuôn mặt của thiếu niên nơi xa chìm vào trong bóng tối, ánh nhìn lạnh lùng dừng trên người hắn một lúc, vẫn trầm mặc đứng lặng ở đó, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

*

Công việc bán thời gian của Hạ Thanh Từ đã xong, một năm trước cậu có nói đưa Hạ Quốc An đi chơi, kết quả là ông bận phải tăng ca, đừng nói tới đi chơi, đến có ở nhà hay không ông còn chưa chắc vì có thể ông phải đi công tác ở một nơi khác.

"Tuế Tuế qua Tết sẽ sẽ có thời gian. Trước khi con khai giảng ba còn mấy ngày nghỉ, chúng ta có thể đi ngoại ô."

Hạ Quốc An nghe con trai muốn cùng mình đi chơi nên khá là vui, vui tận mấy ngày liền. Ngày nào ông cũng xem nên đi đâu, cuối cùng là chọn leo núi.

Ở Khang Thành có một ngọn núi tên là Lộc Đài, nơi có cảnh tuyết rất nổi tiếng, thu hút một lượng lớn khách du lịch vào mỗi mùa đông. Trên đỉnh núi còn có còn một ngôi đền gọi là Thiện Tinh, nghe người ta nói nó đã có từ hàng ngàn năm trước, và do niên đại quá lâu nên không thể biết được thời kỳ cụ thể.

Núi Lộc Đài là một trong những danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất Khang Thành của bọn họ, nghe đâu còn rất thần bí. Hạ Thanh Từ chỉ tìm thông tin ngọn núi trên diễn đàn đã thấy rất nhiều tin đồn về ngọn núi và ngôi đền đó.

Có người nói rằng ngôi đền này vốn dĩ là một ngôi chùa, trong đó thờ chính là Thần quân, vị thần trong thần thoại mà bọn cậu hay nghe từ hồi còn nhỏ. Thần quân trấn giữ và bảo vệ một vùng sông núi, được mọi người tôn sùng và thờ kính từ đời này sang đời khác.

Ngoài ra, còn có rất nhiều lời đồn bí ẩn liên quan đến nó. Hạ Thanh Từ xem qua những bức ảnh tượng thần được khách du lịch chụp lại, có thể nghệ nhân làm tượng đã cố tình tô điểm nên dung mạo của Thần quân được chạm khắc rất tinh xảo, khiến các cô gái từng đến đây đều không khỏi rung động, từ đó đã tạo ra nhiều lời đồn hư cấu về một câu chuyện tình yêu cảm động.

Còn có người nói rằng nơi đây bói mệnh vô cùng chính xác, có đại sư ở đây xem được vận mệnh và tình duyên. Nhưng không phải ai cũng có thể gặp, chỉ có người hữu duyên mới gặp được ngài.

Hạ Quốc An ở bên cạnh lẩm bẩm, nói rằng nếu có thể gặp được đại sư thì sẽ nhờ ông xem giùm cho cậu.

"Con không tin mấy cái này." Hạ Thanh tắt màn hình điện thoại, đối với núi Lộc Đài cậu không quan tâm nhiều cho lắm, nếu ba muốn đi, cậu đi cùng ba là được.

"Con còn muốn đi Nam Thành hay không?" Hạ Quốc An lại hỏi.

Hạ Thanh Từ gật đầu, nói với ba: "Đi."

Cậu tiện tay xem vé tàu trên điện thoại và ước tính thời gian, cậu sẽ mua ghế cứng rẻ nhất trên tàu và hai ngày nữa sẽ đi.

"Được." Hạ Quốc An đáp lại: "Nhớ nhắn cho ba lịch trình của con, vài ngày tới có lẽ ba sẽ không ở nhà, lần này lãnh đạo nói ba đi theo."

"Vốn dĩ dự án này không đến phiên ba, nhưng trong bữa cơm vừa rồi giám đốc có đến nói chuyện vài câu với ba, sau đó hạng mục này lại về tay. Nếu dự án có thể hoàn thành, tiền thưởng cuối năm có thể sẽ gấp mấy lần."

Hạ Quốc An là một người làm việc chăm chỉ ở công ty, nhưng lại thuộc tuýp người không bao giờ thăng tiến, làm mấy năm vẫn là một nhân viên nhỏ, chỉ thăng chức một chút, lương cũng tăng không nhiều nhưng đủ để trang trải chi tiêu.

Dự án này đã được nhận và công việc của ông trong đó cũng rất dễ dàng. Nhiệm vụ cốt lõi không thuộc về ông, nhưng lại được nhận một phần tiền thưởng. Một số đồng nghiệp ghen tị, còn nói là ông chó táp phải ruồi.

Hạ Thanh Từ lẳng lặng lắng nghe và hỏi: "Dự án này ba đang hợp tác với ai?"

Ba cậu có thể không biết chi tiết, nhưng ít nhiều thì cũng nên biết chút ít.

"Cái này... nghe nói là với Tạ gia, đồng nghiệp trong công ty nói thế." Hạ Quốc An cười cười: "Nhưng bình thường Tạ gia sẽ không hợp tác với một công ty nhỏ như chúng ta, không chỉ là về khoảng cách mà còn về lợi còn không có gì.

Hạ Thanh Từ nghe vậy khóe môi mím chặt, điện thoại kêu lên hai tiếng, cậu liếc qua thông báo trên màn hình, là tin nhắn của Tạ Bệnh Miễn.

XX: Tuế Tuế, tối nay có bắn pháo hoa, cậu muốn đi xem không

XX: Còn có các ban nhạc khác biểu diễn, tôi muốn đi xem

XX: Cậu có thể đi cùng tôi không, tôi sẽ mua pháo hoa cho cậu

XX: /Thỏ Thỏ nũng nịu/

"Tiểu Tạ cũng họ Tạ." Hạ Quốc An nói chuyện phiếm với con trai: "Con có nghĩ Tiểu Tạ là họ hàng xa của Tạ gia và nói tốt với gia đình giúp mình hay không, nếu không thì hạng mục này cũng sẽ không đến phiên ba."

Hạ Thanh Từ thấy ba không dám tin vào năng lực của mình nên có chút đau lòng, lắc đầu nói: "Không liên quan gì đến cậu ấy, là ba đã làm rất tốt, ba nên tin tưởng bản thân."

"Đây là dựa vào thực lực."

Kỳ thật có lẽ cũng không phải vậy, Hạ Thanh Từ cụp mắt xuống nhìn biểu tượng con thỏ đáng yêu trên màn hình điện thoại, đối phương cũng không nói gì với cậu, nhưng có lẽ đó là ý của Tạ Bệnh Miễn.

"Ba mà có thực lực gì, cùng lắm chỉ là may mắn..." Hạ Quốc An cười lắc đầu, tuy rằng trong lòng biết đó chỉ là may mắn, nhưng vẫn rất vui khi được con trai khen ngợi.

Ai mà không muốn những nỗ lực của mình được người khác chú ý, dù góc cạnh của ông đã dần bị năm tháng mài giũa và ông cũng chấp nhận sự thật rằng mình rất tầm thường. Nhưng được con trai khen ngợi thì người làm cha như ông vẫn cảm thấy xúc động và hạnh phúc.

"Ba sẽ cố gắng hết sức, nếu thật sự thành công, ba có thể mua quà năm mới cho con." Hạ Quốc An suy nghĩ một chút rồi nói: "Thôi, ba rút lại lời nói, không thể dễ dàng hứa trước điều gì."

Ông lo nếu không làm được sẽ như cú tát vào mặt và sẽ khiến con trai thất vọng.

Hạ Thanh Từ nhìn ra, hơi nhếch khóe môi: "Ba có thể làm được."

Vừa nói, cậu vừa trả lời tin nhắn của Tạ Bệnh Miễn, nhắn một chữ "Được", cũng đã nhiều năm Hạ Thanh Từ không đốt pháo hoa. Sau đó lại gửi thêm một tin nhắn nữa.

SS: Được

SS: Tôi muốn thật nhiều pháo hoa

Thực ra Hạ Thanh Từ muốn chơi là loại ngư lôi mà cậu từng chơi khi còn nhỏ, khi nổ sẽ vang rất lớn, mặt đất cũng sẽ rung chuyển và khi thả xuống nước nó sẽ bắn lên một mảng nước lớn. Khi bé ba thường mua cho Hạ Thanh Từ, nhưng bây giờ chúng rất hiếm, trong thành phố chỉ cho bắn pháo hoa.

"Còn nữa, con và Tiểu Tạ..." Hạ Quốc An không biết nên nói thế nào nên suy nghĩ một chút rồi nói: "Ở trường thì nên tập trung học hành, làm bạn bè bình thường thôi, đừng có tâm tư gì khác."

Hạ Thanh Từ nhìn ba mình, không biết ba đã đấu tranh tâm lý bao lâu, có lẽ là sợ trực tiếp yêu cầu cậu cắt đứt liên lạc với Tạ Bệnh Miễn sẽ kích thích cậu, cậu cũng đoán được ba mình là đang nghĩ gì.

Hạ Thanh Từ "Ừ" một tiếng: "Bọn con chỉ là bạn bè."

Bây giờ không còn là bạn học, bạn cùng lớp nữa mà là bạn bè.

"Tối nay con muốn ra ngoài." Hạ Thanh Từ nói với Hạ Quốc An, cậu đứng dậy đi vào phòng, nghe thấy ba hỏi đi đâu, cậu nói: "Đi chơi với bạn bè."

Năm mới sắp đến, thành phố cũng rất náo nhiệt, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng pháo hoa nổ ở phía xa. Ban ngày, pháo hoa đã bắt đầu bắn, nối tiếp nhau như để nhắc nhở mọi người rằng năm cũ sắp qua và sắp đón chào năm mới.

Hạ Thanh Từ ở trong phòng làm bài tập một lúc, ba cậu buổi tối không về, cậu ở nhà một mình và tự nấu một ít đồ ăn. Khi trời tối thì người nào đó liền gửi tin nhắn cho cậu.

XX: Tuế Tuế, tôi đang ở cửa hàng đầu ngõ, chú có nhà không

XX: Tôi không dám vào

XX: Sợ bị đánh /Thỏ Thỏ buồn bã/

Hạ Thanh Từ cầm chìa khóa, khóa cửa và bước ra khỏi cổng tiểu khu, xuyên qua màn đêm nhìn thấy một bóng người ở phía xa, Tạ Bệnh Miễn cũng nhìn thấy cậu, với nụ cười trên môi.

"Tuế Tuế——"

Hắn bước về phía cậu, chân dài nên bước cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt của Hạ Thanh Từ, trên tay đang cầm một ly mì oden mua trong cửa hàng.

"Ông chủ nói cái này rất ngon." Tạ Bệnh Miễn nói: "Lần trước tôi đến chỗ này trú mưa, người ta nói không mua là không lịch sự."

Tạ Bệnh Miễn cầm xiên tre có ghim nấm lên: "Tôi vừa thử, cũng không tệ lắm, cậu nếm thử xem."

"Ồ."

Hạ Thanh Từ không muốn cầm, toàn là dầu, nếu cầm còn phải rửa tay nên bèn nắm lấy tay của Tạ Bệnh Miễn, hơi há miệng với vẻ mặt vô cảm rồi cắn một miếng.

Lúc cắn, khóe môi chạm phải đầu ngón tay của Tạ Bệnh Miễn, ngón tay hắn khẽ giật, ánh mắt hơi dời đi. Hạ Thanh Từ thuận mắt nhìn sang, phát hiện lỗ tai của ai đó đang đỏ lên từng chút một.

_____

P/S: Đa tạ vì đã đợi!!

#Bly

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play