Thanh âm quen thuộc truyền đến, Hạ Thanh Từ hơi sững sờ. Trước mắt cậu có chút tiêu điểm, khuôn mặt non nớt hiếu kỳ, phảng phất từ tận sâu nơi ký ức nhảy ra, là bạn cùng bàn lớp 11 của cậu.
Bạn cùng bàn lớp 11, sau khi cậu thôi học liền cơ hồ không còn gặp nữa.
Đồng phục lam trắng, vẫn là lớp học trong trí nhớ, từng gương mặt quen thuộc, trên bảng đen viết ba chữ ngay ngắn - Hạ Thanh Từ.
... Cậu sống lại.
"Cậu vừa rồi nhờ tôi đưa giúp cái gì?"
Đường Viễn hỏi đi hỏi lại, nhắc nhở cậu: "Lớp trưởng, gần đây trường mình điều tra rất nghiêm việc yêu sớm, mấy ngày trước mới có hai đứa cùng khối bị tóm rồi đấy, cậu đừng có đưa bậy đưa bạ."
"Tôi cũng nhìn thấy hết rồi, có phải là muốn đưa thư tình không?"
Hạ Thanh Từ còn chưa hoàn hồn, cậu nghe đến hai chữ "thư tình", không khỏi siết chặt đầu ngón tay, cả người không rét mà run.
Đời trước cậu đưa cho Tạ Bệnh Miễn một bức thư tình.
Tạ Bệnh Miễn, trùm trường Tam trung. Ở Khang thành mọi người đều ngầm hiểu với nhau về các thế lực phân chia cai quản thành phố này, tây có Thẩm gia, đông có Tạ gia, Tạ Bệnh Miễn là út cưng của Tạ gia.
Nói Tạ gia ở Khang thành được xem là nửa bầu trời cũng không ngoa. Tài chính, dịch vụ hay bất động sản đều có dấu răng của họ, liên quan đến mỗi phương diện về chính trị trong giới kinh doanh thì đều như đầu rồng cả.
Tam trung là trường cấp ba trọng điểm, phần lớn đều dùng thực lực thi vào, nhưng cũng có nhiều người vào được là nhờ mối quan hệ, chẳng hạn như Tạ Bệnh Miễn.
Tạ Bệnh Miễn vừa có thân phận, thêm vào ngoại hình nổi bật, dù hắn có hơi nghịch ngợm nhưng vô số nam thanh nữ tú vẫn muốn lao vào.
Bạn thân của cậu - Trần Tinh chính là một trong số đó.
Thư tình không phải cậu viết, mà là cậu giúp Trần Tinh đưa.
Sau đó, mọi chuyện không đơn giản chỉ bởi vì cậu đưa thư tình mới bị những người theo đuổi Tạ Bệnh Miễn nhắm vào... Trong giờ học buổi chiều, bức thư này bị giáo viên phát hiện và đọc ra giữa lớp, về sau lan rộng toàn trường, họ đều cho rằng cậu thích Tạ Bệnh Miễn.
Cậu bị hiệu trưởng mời lên nói chuyện, giáo viên báo cho phụ huynh, cha cậu trên đường chạy tới thì bị tai nạn, vì vậy nằm liệt giường trong viện một quãng thời gian dài.
Đời trước cậu làm sao cũng không nghĩ tới Trần Tinh là dùng danh nghĩa cậu mà viết thư, mục đích là để những người theo đuổi Tạ Bệnh Miễn phát hiện, tất cả chẳng qua là vì ——
Lúc trước Tạ Bệnh Miễn có thuận miệng nói với đám bạn một câu là ngoại hình của cậu rất hợp khẩu vị.
Một câu như vậy, người bạn thân từ nhỏ tới lớn của cậu đã nổi lên lòng ganh tỵ, cố ý viết một bức thư như thế và yêu cầu chính cậu tự mình đưa tới.
Sau khi bức thư được lan truyền, Tạ Bệnh Miễn đối với cậu có chút hứng thú. Bởi vì nhất thời "hứng thú", cậu bị những người theo đuổi Tạ Bệnh Miễn nhắm tới, xe bị dội sơn đỏ bắn tung tóe, chỗ ngồi thì trầy xước đầy chữ "kinh tởm", còn bị nhốt vào phòng thay đồ. Giáo viên tưởng cậu trốn học liền ghi vào sổ đầu bài... cuộc sống vườn trường từ đây đã biến thành cơn ác mộng.
Cuối cùng, mọi chuyện ập đến, cậu bất quá chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, bị buộc thôi học vì chọc đến Tạ Bệnh Miễn, bị vu hại đến bỏ học. Cuộc đời kết thúc ngắn ngủi ở cái năm tuổi mười tám ấy.
Cậu nhớ đến cha mình, người bị cậu liên lụy, nhớ những chuyện đã xảy ra ở đời trước.
—— Làm lại một đời, cậu nhất định phải tránh Tạ Bệnh Miễn thật xa.
Còn bức thư dùng danh nghĩa cậu viết, nhất định cũng phải cầm về.
"Không phải" Hạ Thanh Từ mở miệng, cậu như thế một hồi lâu mới đáp lại Đường Viễn, chậm rãi quay lại nhìn về dãy cuối của lớp học.
Thư tình cậu đã đưa rồi.
Nhìn tới vị trí ở góc trong cùng, nơi có một bóng người quen thuộc.
Nam sinh đang ngồi yên nơi góc lớp, mái tóc đen nhánh che khuất mặt mày, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hàm dưới trắng bệch lạnh lùng, đang cúi đầu chơi điện thoại. Khi cậu nhìn sang, hắn như nhận ra điều gì đó, mí mắt đột nhiên nhướng lên.
Cậu không kịp chuẩn bị, lọt thẳng vào tầm ngắm của đối phương.
Đó là một đôi mắt hẹp dài, lười nhác mang theo sắc bén đầy tính công kích, nhìn chằm chằm về phía cậu, mang theo một chút cảm giác cười như không cười.
Một bộ lười biếng, tùy ý.
Gặp lại khuôn mặt này, đẹp thì đẹp thật, nhưng đối với cậu nó là nguồn cơn của ác mộng. Ánh mắt của cậu chuyển từng chút một từ trên người Tạ Bệnh Miễn xuống trang sách trước mặt của hắn ta.
Cuốn sách tiếng Anh tiết trước vẫn còn trên bàn. Ở đó, có bức thư tình sáng nay cậu đưa.
Cậu nhìn đăm đăm rồi khẽ thu hồi tầm mắt. Tạ Bệnh Miễn tính cách kỳ quái, nếu như cậu trực tiếp đi qua muốn lấy lại, không chắc đối phương sẽ trả, mà còn có thể ở trước mặt cậu đọc ra hai câu nào đó trong lá thư.
"Lớp trưởng, cậu không phải là đưa thư cho Tạ Bệnh Miễn có đúng không?"
Đường Viễn chú ý tới tầm mắt của cậu, hỏi một câu, thấp giọng nói: "Ai cũng được đừng là cậu ta, phiền phức lắm."
"Cậu thành tích tốt như vậy, cậu ta thì kém, hai người các cậu không thích hợp."
Đường Viễn còn muốn nói thêm gì đó nhưng chuông vào học vang lên nên đành ngậm miệng.
Trên sách giáo khoa đều là tri thức quen thuộc, đầu ngón tay Hạ Thanh Từ chạm nhẹ vào từng trang sách, nói khẽ: "Tôi biết"
"Hạ Thanh Từ, lên giải đề này đi."
Tiết này là môn số học, các hàm số này đều là bài tập nâng cao, giáo viên đứng trên bục giảng đợi mấy phút mà không thấy ai làm được nên đành gọi cậu.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, đậu lại trên vai thiếu niên bàn ba. Thân hình trắng nõn, khôi ngô, lông mi rũ xuống từ từ nâng lên, chậm rãi đứng dậy.
"Nhị ca, lúc trước cậu nói đúng thật, lớp trưởng quả thực rất ngon mắt nha."
Mạnh Phi Du ở bàn cuối có chút cảm thán, ánh mắt rơi trên người thiếu niên trên bục giảng.
Dáng người thẳng tắp, đầu ngón tay lạnh lẽo nắm chặt viên phấn, chữ viết ngay ngắn, nhàn nhã. Trên bảng đen không nhanh không chậm viết ra từng bước, từng quy trình.
Đồng phục lam trắng trên người cậu có chút rộng, thiếu niên thân hình gầy gò, vóc dáng cao ráo, đuôi tóc đen hơi dài, che đi cần cổ thon dài, trắng nõn.
Thoạt nhìn sạch sẽ lại tươi đẹp.
Tạ Bệnh Miễn giương mắt nhìn lướt qua, thiếu niên trên bục nghiêm túc làm bài, xong rất quy củ thả phấn vào hộp.
"Trời sinh lạnh nhạt, cảm giác rất dễ bắt nạt."
1
Giọng nói thích thú, ánh mắt sắc bén sót lại trên người thiếu niên, tựa hồ cảm nhận được tầm mắt của hắn, đối phương quay lại nhìn xuống.
Ánh mắt thiếu niên hơi dừng một chút, rất nhanh cũng thu lại.
Hạ Thanh Từ biết những ánh mắt đang săm soi mình từ dãy cuối, cậu cố gắng lờ đi, cảm giác như có gai sau lưng, cậu không hy vọng cả đời này Tạ Bệnh Miễn lại nảy sinh hứng thú gì đó trên người mình.
"Bài của Hạ Thanh Từ là câu trả lời chính xác, đề này không nằm trong phạm vi bài học của chúng ta, thế nhưng kết hợp một số công thức của các hàm..."
Giáo viên vẫn cật lực giảng bài, thật vất vả chuông tan học cuối cùng cũng reo lên, đây đã là tiết cuối của buổi chiều. Lớp học náo nhiệt cả lên, bạn học lần lượt tụm năm tụm ba ra ngoài, chẳng mấy chốc đã không còn ai trong lớp.
Hạ Thanh Từ đợi cho mọi người đi, cậu mới từ chỗ mình đứng lên. Thời gian này, đều đã đi ăn cơm, trong một lát sẽ không có ai quay lại.
Cậu nhìn sang hàng cuối, chỗ ngồi trống rỗng, trên bàn cũng không có sách, khả năng đã bị cất vào trong ngăn bàn.
Bức thư tình kia vẫn còn nằm trong sách tiếng Anh của Tạ Bệnh Miễn.
Cậu bước đến hàng ghế cuối, trong góc là chỗ ngồi của Tạ Bệnh Miễn, đây là lần đầu cậu làm chuyện như vậy, tâm tình có một chút vi diệu.
Bàn của Tạ Bệnh Miễn rất sạch, sách giáo khoa đều cất trong ngăn bàn. Hạ Thanh Từ hơi cúi đầu, tìm sách tiếng Anh. Cậu mò được nào là bài Tây, thuốc lá, bật lửa, một con ve chết cùng mấy phong thư chưa đọc.
Những thứ này cậu đều không chạm vào, tận lực tránh chúng.
Mất bao nhiêu công sức mới tìm được sách tiếng Anh, cậu mở ra, trang sách loạt soạt vang lên trong phòng học yên tĩnh, lật cho tới giữa sách.
Tạ Bệnh Miễn đi được nửa đường phát hiện quên đồ liền quay về lấy, kết quả vừa vào đã thấy bóng dáng nào đó đang lật tung đống đồ của mình.
Đối phương tìm kiếm rất nghiêm túc, hắn bước tới gần cũng không nhận ra được.
Hắn nhướng mày, muốn xem đối phương định làm cái gì.
Bóng đen từ bên cạnh đổ xuống.
Hạ Thanh Từ vừa chạm vào phong thư hồng phấn, tiếng nói quen thuộc sau lưng vang lên.
"Lớp trưởng, cậu làm gì thế?"
Bầu không khí lúc này dường như yên tĩnh đến lạ thường.
Đầu ngón tay cậu chậm rãi dừng lại, quay người đối mặt với bóng hình quen thuộc.
Đồng phục của Tạ Bệnh Miễn không nghiêm chỉnh, tay áo bị đẩy lên đến bắp tay, lộ ra tay áo màu đen bên trong, một tay để lên bàn, đầu ngón tay gõ hai cái.
Ánh mắt đối phương từ trên người cậu chuyển hướng về phía phong thư hồng nhạt trong tay cậu, giọng nói mang theo vài phần tản mạn.
"Lấy về làm gì, có chỗ nào chưa viết xong? Đem về viết thêm hai câu?"
Cậu ta biết.
Rất có thể đã xem qua.
Hạ Thanh Từ căng thẳng, cả người cứng đờ tại chỗ. Hoàn toàn chưa kịp phản ứng thì phong thư liền bị giật mất.
Người kia đến gần, cậu ngửi thấy được mùi bạc hà thoang thoảng.
Cậu đứng dậy, nhìn chằm chằm lá thư trong tay Tạ Bệnh Miễn, xòe tay ra: "Đưa cho tôi."
"Muốn thư tình, cậu có thể trực tiếp nói với tôi, tôi không phải sẽ không đưa cho cậu. Cần gì phải lén lén lút lút như thế."
Trực tiếp muốn sẽ đưa sao?
Hạ Thanh Từ sâu sắc hiểu tính cách người trước mặt thế nào, biến ảo không ngừng. Trước mắt, cậu không thể khiêu khích hắn, chỉ có thể tận lực tránh né.
Cậu đưa tay lấy lại bức thư trong tay Tạ Bệnh Miễn.
Tạ Bệnh Miễn nói là thế, nhưng động tác thì hoàn toàn ngược lại. Hắn còn đang định mở ra xem nhưng cậu thiếu niên đối diện đã bước tới muốn cướp thư trong tay hắn.
Hắn khịt mũi, nhẹ nhàng bước sang một bên, phong thư trong tay bị thiếu niên giật mất.
Là hắn đưa.
Hắn không quan tâm, mí mắt lười biếng rũ xuống, từ trong ngăn bàn của mình lấy tai nghe và bật lửa.
Hạ Thanh Từ cầm lá thư hồng nhạt nhét vào túi, cậu một khắc cũng không muốn ở trong lớp này thêm một chút nào nữa, lớp học chỉ có cậu và Tạ Bệnh Miễn.
Cậu nghe được tiếng cười nhạo của Tạ Bệnh Miễn, bước chân dừng một chút, không quay đầu lại, trực tiếp bước ra khỏi phòng học.
Khi ra ngoài vừa vặn đụng vào ai đó đang đi vào, Mạnh Phi Du cùng hắn nói xin lỗi, hắn thấp giọng nói một câu: "Không có gì".
"Sao lớp trưởng vẫn còn trong lớp? " Mạnh Phi Du bước vào lớp, hỏi Tạ Bệnh Miễn ở phía sau: "Cậu với lớp trưởng nói cái gì?"
"Cậu ta lấy lại thư tình của mình." Tạ Bệnh Miễn nói.
Mạnh Phi Du hơi kinh ngạc: "Lấy lại? Lớp trưởng nghĩ cái gì vậy? Cậu ta không định tỏ tình à?"
"Ai biết được, có thể là một số thủ đoạn mới mẻ nào đó."
Hạ Thanh Từ chưa đi quá xa vẫn nghe được hai câu này, mí mắt cụp xuống, đem thư trong tay chậm rãi xé vụn, ném vào thùng rác.
Xem có vẻ hắn ta ghét cay ghét đắng cậu hơn là hứng thú.
Cậu nghĩ vậy và ném mảnh thư cuối cùng vào.
Mặt trời long lanh chói chang, tiếng ve kêu vang giữa hè, cây ngô đồng khẽ đung đưa, đổ bóng nhẹ nhàng.
Cậu nheo mắt nhìn cái nắng như thiêu đốt phía xa.
—— Từ hôm nay, chính là cuộc sống mới.
2
_____
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT