Ngày hôm nay, lúc vừa tan học, Kha Tiểu Tiêu đã lập tức rủ cô cùng vài người bạn đến thẳng quán trà sữa để uống trà sữa chúc mừng cho tinh thần biết sửa lỗi sai của cô.
 
Trong lúc nói chuyện không tránh khỏi việc nhắc đến Trì Thanh, vài người trong số họ cảm thán tính tình dễ chịu của Giang Tuyết Huỳnh.
 
“Trời ơi, sao trước kia Tuyết Huỳnh lại có thể chịu đựng được Trì Thanh lâu đến như vậy.”
 
“Cậu ta thật sự bị hôi nách sao?” Có một nữ sinh cắn ống hút, chớp mắt hỏi.
“Tóc mái của cậu ta dài quá, trông như kiểu đầu HKT ấy.”
 
“Mỗi lần tớ nhìn thấy cậu ta đều cảm thấy thật kinh tởm, Tuyết Huỳnh à, sao cậu có thể chịu đựng lâu như vậy được chứ.”
 
“Cậu nói xem, sau này liệu có bạn nữ nào thích loại người như cậu ta không?”
 
“Tớ thấy không cần nói đến việc có bạn nữ nào thích cậu ta nữa, đến cả việc cậu ta thích mẫu người như thế nào thì tớ cũng không có cách nào tưởng tượng được ra đây.”
 
Nhóm bạn vô cùng hứng khởi kéo cô vào đề tài nói chuyện này.
 
Cổ họng Giang Tuyết Huỳnh như bị thứ gì đó chặn lại, hơi không thoải mái.
 
Ánh mắt của các bạn tràn ngập vẻ tò mò nhưng Giang Tuyết Huỳnh cứ nhìn mãi, lại cảm thấy bọn họ như đang chờ đợi cô ký vào tờ phiếu bầu.
 
Cô do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định thuận theo đám bạn, dùng một ngữ khí tỏ vẻ như không để ý, vừa không đồng ý cũng không phủ định, cô chỉ nói: “Chắc thế.”
 
Đây cũng được coi là một loại bằng chứng biến tướng.
 
Từ thời khắc đó, cô dường như ngoan ngoãn nghe lời hòa nhập vào nhóm nhỏ này, bởi vì có đối tượng để nói xấu là Trì Thanh nên mối quan hệ của các bạn dường như được gắn kết lại, họ cùng nhau phá lên cười. 
 
Nói xong câu này, Giang Tuyết Huỳnh cảm thấy sống lưng của mình lạnh buốt, trong người giống như bị kim đâm, cô cụp mắt xuống, cầm ống hút uống một ngụm trà sữa.
 
Là vị mà cô thích nhất, 50% đường, nhiều đá, thêm trân châu.
 
Bỗng nhiên, chuông gió của quán trà sữa reo lên.
 
Động tác cắn ống hút của Giang Tuyết Huỳnh dừng lại, trong nội tâm dâng lên cảm giác bất an.
 
Cô theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn ra phía cửa.
 
… Cô nhìn thấy Trì Thanh.
 
Trong đầu của Giang Tuyết Huỳnh vang lên một tiếng ‘boong’ giống như bị ai đó cầm gậy gõ vào, cô ngơ người ra, không dám tin vào mắt mình mà nhìn ra phía cửa.
 
Không biết Trì Thanh đứng ở cửa quán trà sữa từ lúc nào.
 
Thiếu niên trông có vẻ chỉ đơn giản là đi ngang qua quán, anh mặc một chiếc áo thun màu đen, đeo một cái túi đeo vai, nheo mắt nói chuyện qua điện thoại. 
 
Chiếc điện thoại trông có vẻ như chỉ là một chiếc điện thoại rởm được mua ở cửa hàng với giá vài trăm.
 
Tiếng chuông gió kêu leng keng, có thể anh đã cảm nhận được ánh mắt của cô, đột nhiên liếc qua phía cô một cái.

 
Đôi mắt màu nâu nhạt, lạnh lùng bình tĩnh, mái tóc đen mềm mại, làn da trắng như tuyết, nét đẹp vô cùng tinh tế.
 
Một giây sau, anh hời hợt rời mắt sang chỗ khác, trên mặt không có một biểu cảm dư thừa, thậm chỉ còn nhìn về phía cô rồi khẽ hất cằm, sau đó lại tiếp tục cụp mắt gọi điện thoại.
 
Giống như có người đang đốt pháo ở trong đầu cô vậy, suýt nữa Giang Tuyết Huỳnh ngừng thở.
 
Mặc dù Trì Thanh không nói gì cả, nhưng cô biết anh đều nghe thấy hết.
 
Ngôn ngữ cơ thể, sự thay đổi biểu cảm của anh đều đã chứng minh điều này.
Cô nói xấu sau lưng anh, lời lẽ ba phải, vì để hòa nhập vào tập thể, cô không tiếc lấy anh ra làm bia đỡ đạn, tất cả đều bị anh tận mắt bắt được.
 
Đồng thời, thái độ lạnh nhạt của Trì Thanh lại như đang nói rằng anh đều nghe thấy hết nhưng anh không để tâm.
 
Trong nháy mắt, không chỉ tâm trí cô mà cả khuôn mặt, quần áo, sợi tóc đều như đang điên cuồng bốc cháy, Giang Tuyết Huỳnh chỉ mong sao có thể chôn mình vào cốc trà sữa ở trước mặt này.
 
Trái tim cô đập liên hồi.
 
Ngại chết đi được…
 
Bàn tán sau lưng người khác lại bị chính chủ tận mắt phát hiện.
 
Từ trước tới nay, cô chưa từng ngại như thế bao giờ.
 
Cô giống như con chim cút ngượng chín mặt dường như nghe thấy tiếng cười giễu cợt như có như không của cậu thiếu niên.
 
Đợi đến khi cô ngước mắt lên một lần nữa, trước cửa tiệm trà sữa đã không còn bóng người.
 
Giang Tuyết Huỳnh: “...”
 
Không biết vì sao, trong khoảnh khắc đó cô cảm thấy dường như tính cách của mình bị bộc lộ hoàn toàn trước mặt Trì Thanh, sự giả vờ của cô đều bị Trì Thanh nhìn thấu không chút sơ hở.
 
Mãi cho đến buổi tối nằm trên giường, Giang Tuyết Huỳnh vẫn không nhịn được hồi tưởng lại mọi chuyện trải qua lúc xế chiều, càng nghĩ cô càng cảm thấy tuyệt vọng. Nhưng cùng lúc đó, cảm giác áy náy và giày vò bỗng dâng lên trong lòng cô.
 
Giang Tuyết Huỳnh trở mình ngồi dậy, nhìn ngẩn ngơ vào bức tường màu trắng.
 
Nếu như Trì Thanh hành động như thế vì muốn tốt cho cô thì sao? Hay vì để tránh hiềm nghi mà cố ý giữ khoảng cách với cô?
 
Bây giờ cô như thế này có bị tính là lòng dạ hẹp hòi, lấy oán báo ân không?
 
Đây được định sẵn là câu hỏi không có đáp án, Giang Tuyết Huỳnh đương nhiên không thể chạy đi hỏi Trì Thanh có phải cố ý giữ khoảng cách với cô hay không.
 
Chính bởi vì bản thân đã làm ra hành động nói xấu sau lưng nhưng bị chính chủ bắt gặp mà cả một tuần này cô chỉ có thể giả câm giả điếc, nhìn thấy Trì Thanh cũng làm như không thấy đối phương. 
  
Tình huống như vậy cứ kéo dài đến cuối tuần, cô và Kha Tiểu Tiêu cùng nhau ra ngoài chơi.
 
Tình bạn của Giang Tuyết Huỳnh với Kha Tiểu Tiêu cũng vô cùng phức tạp, một mặt cô rất cảm ơn cô ta, một mặt bởi vì bị ngăn cách bởi Trì Thanh mà không có cách nào tâm sự thẳng thắn với cô ta. 
 
Cô cảm thấy hành vi của Kha Tiểu Tiêu không đúng đắn nhưng lại không biết nhắc nhở cô ta như thế nào.
 
Ánh mặt trời chói chang.
 
Cô đến rất sớm, cầm chiếc ô che nắng đứng ở bên kia đường.
 
Có thể do trời quá nắng mà trong một giây phút nào đó dường như cô nghe thấy tiếng của Trì Thanh.
 
Giang Tuyết Trì bước lên phía trước vài bước, bàn tay nắm cán ô, thả lỏng rồi lại nắm chặt.
 
Đó quả thực là Trì Thanh.
 
Trì Thanh và một ông lão lớn tuổi.
 
Đang vào giữa trưa, trên đường không một bóng xe, ánh nắng chiếu xuống khiến cho đường nhựa giống như một chiếc lồ ng hấp, đứng một hai phút, mồ hôi trên trán và cánh mũi đã bắt đầu ứa ra.
 
Cho nên chiếc xe ba bánh chở đầy bìa các tông, chai nhựa rất dễ thấy trên đường.
 
Thiếu niên mặc một chiếc áo thun màu đen đang cụp mắt nhặt bìa các tông, sau đó ép dẹt nó xuống rồi dùng dây buộc lại.
 
Động tác của anh rất lưu loát, trông giống như người công nhân thạo việc. 
 
Không lâu sau đó, trên chiếc áo thun đen xuất hiện từng mảng ướt thấm đẫm mồ hôi.
 
Khoảng thời gian nghỉ ngơi trong lúc bận, thi thoảng anh ngẩng đầu lên nói với ông lão gì đó.
 
Giang Tuyết Huỳnh thấy trên mặt anh không hề còn vẻ kiêu ngạo không ai bì nổi kia nữa, mà ngược lại vô cùng ấm áp, ánh nắng chiếu vào đôi mắt tựa màu hổ phách của anh lại bị hòa tan thành màu sắc ngọt ngào.
 
Ông lão đưa cho anh bình nước vẫn mang theo bên mình, khuôn mặt ông đầy những nếp nhăn nhưng đôi mắt vẫn chứa đựng sự hiền từ ấm áp.
 
Anh nhận lấy bình nước, cụp mắt xuống, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vặn mở bình nước, sau khi uống vài ngụm anh đưa lại cho ông lão. 
 
Đột nhiên anh như có linh cảm, đảo mắt qua nhìn thấy Giang Tuyết Huỳnh, bàn tay anh cứ thế nắm chặt chiếc bình.
 
Trì Thanh của lúc này trắng đến nỗi có thể phát sáng, sợi tóc đen láy ướt dầm dề, cả người cứ giống như vừa vớt từ dưới nước lên.
 
Khi ánh mắt tiếp xúc với khuôn mặt cô, Trì Thanh lau mồ hôi, sắc mặt nhàn nhạt, lại mau chóng khôi phục lại dáng vẻ bất cần đời.
 
Dường như không cảm thấy mất mặt khi bị bạn học bắt gặp mình đang nhặt phế liệu.
 
Giang Tuyết Huỳnh hơi ngơ ngác, trong thâm tâm cũng đã nhanh chóng đưa ra lựa chọn.
 
Cô rời mắt đi với thái độ bình tĩnh thản nhiên, không lấy gì làm lạ.
 
Kha Tiểu Tiêu thong dong đến muộn, lúc này ông lão cũng đã thấm mệt, liên tục dùng tay để quạt rồi ngồi bên lề đường nghỉ ngơi.
 
Giang Tuyết Huỳnh bình tĩnh đưa Kha Tiểu Tiêu rời đi trước khi cô ta bắt gặp Trì Thanh.
 
Cũng không nhìn thấy thiếu niên lúc này hơi ngơ ngác, cụp mắt xuống, mồ hôi chảy trên sống mũi giống như từng giọt mưa khẽ rơi, đôi mắt màu hổ phách lập tức thu lại tất cả cảm xúc dư thừa.
 
Cô giống như một người quan sát, nhìn thấy anh bị châm biếm, bị sỉ nhục.
 

Giang Tuyết Huỳnh mím môi, ngón tay cọ nhẹ vào thành cốc trà sữa mới mua.
 
Trên thành cốc chảy xuống vài giọt nước, trôi xuống ngón tay giống như thấm sâu vào trong tim.
 
Nhưng đó không phải dáng vẻ nhếch nhác nhất của Trì Thanh. 
 
Không phải bởi vì tin đồn bịa đặt mà bởi phải đối mặt quá sớm với hai chữ ‘sinh tồn’ là một bài toán khó còn rất xa vời so với các cô.
 
Giống như một hạt giống rơi xuống rồi cắm rễ ở cánh đồng bát ngát này, cho dù ngày hè nóng bức hay mùa đông giá lạnh vẫn luôn dùng thái độ kiên cường và bất cần để chống chọi lại với sự hoang vu.
 
Sức sống nảy sinh mãnh liệt trong những khó khăn, khổ đau.
 
Giang Tuyết Huỳnh cảm thấy cô không còn cách nào để trách cứ thái độ lạnh nhạt của Trì Thanh đối với cô nữa rồi.
 
Những mối quan hệ giao tiếp giữa người với người trong trường học này có thể đã quá trẻ con với anh.
 
Ai với ai là bạn, ai với ai là thù, ai đang ở sau lưng bàn tán đặt điều hoàn toàn là những chuyện không đáng khiến anh để tâm.
 
Thời gian cứ thế dần trôi, Giang Tuyết Huỳnh vẫn đang thử biến bản thân mình thành dòng nước, cục gôm, slime, hoặc bất cứ thứ kỳ quái gì đó, cô không tiếp xúc với Trì Thanh, không nói chuyện với anh, từ từ cắt đứt những thứ không hòa đồng, chầm chậm hòa nhập vào với tập thể.
 
Sau khi Giang Tuyết Huỳnh chuyển đi, chỗ bên cạnh Trì Thanh vẫn luôn để trống như thế, đây không phải là một chuyện bình thường.
 
Mãi cho đến khi cô Hạ ngẫm ra điểm kỳ lạ.
 
Nguyên nhân vẫn là đổi chỗ theo thành tích tháng.
 
Tiết tự học vào buổi sáng ngày hôm đó, cô Hạ đang điều chỉnh chỗ ngồi đột nhiên phát hiện ra Trì Thanh không hòa nhập với mọi người.
 
Cô ấy xếp một bạn nam ngồi cạnh Trì Thanh, bạn nam đó không đồng ý.
 
“Cô ơi.” Bạn nam mặt mày rạng rỡ nói: “Em không thân với Trì Thanh, cứ ngồi nhìn nhau như thế ngại lắm, em có thể ngồi cùng Lý Hạo không?”
 
Cô Hạ đương nhiên không đồng ý nhưng cũng không có ý định cưỡng ép, lại chỉ một bạn nữ khác: “Tôn Phi Phi, em ngồi bên cạnh Trì Thanh đi.”
 
Bạn nữ đó lộ ra biểu cảm khó xử.
 
Đến khi cô chỉ đến bạn nam thứ ba, nhưng bạn đó vẫn từ chối cùng với biểu cảm khó xử trên mặt như các bạn học sinh khác, cuối cùng cô Hạ cũng nhận ra điểm bất thường.
 
“Các em đều không muốn ngồi cùng Trì Thanh phải không?” Sắc mặt cô Hạ u ám.
 
Mọi người cũng đã nhạy cảm nhận ra được điểm khác thường, tiếng cười đùa dần lắng xuống, mãi cho đến khi cả lớp không hẹn mà im lặng như tờ.
 
“Nói!”
 
“...”
 
“Nói đi!!” Cuối cùng cô Hạ cũng tức giận, sắc mặt khó coi đập mạnh quyển sách xuống bàn.
 
“Sao vậy? Trì Thanh đã làm gì các em?”
 
Kha Tiểu Tiêu bị dọa giật mình, nói nhỏ: “Cô Hạ lại lên cơn gì vậy? Không phải dạo gần đây tâm trạng khá tốt hay sao?”
 
Thành tích tháng trước của lớp 9A3 rất tốt, mấy ngày gần đây cô Hạ vẫn luôn mặt mày rạng rỡ.
 
Nhưng hiện tại cô ấy như biến thành người khác, vừa đập sách vừa nâng tông giọng lên.
 
Nhìn có vẻ đang vô cùng tức giận, khuôn mặt đỏ ửng: “Trì Thanh là tai họa ghê gớm gì hay sao? Sao các em ai ai cũng sợ ở gần em ấy?”
 
Ánh mắt của mọi người, ngay cả của Giang Tuyết Huỳnh cũng hướng về phía Trì Thanh.
 
Thiếu niên vẫn luôn không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào dù chỉ là một chút, anh mang trong mình sự tách biệt khỏi tập thể, giống như người mà cô giáo đang nói không phải anh.
 
Cô Hạ cuộn sách lại gõ cạch cạch vào bàn.
 
Cô ấy cũng dần dần ý thức được sự cô lập và tẩy chay từ ánh mắt của mọi người, tức đến nỗi toàn thân run rẩy: “Cô đã từng nói rất nhiều lần rồi, bạn bè với nhau thì phải thân mật! Phải gắn bó!”
 
“Các em đang làm gì thế hả?!!”
 
Trên bục giảng, cô Hạ hít sâu một hơi: “Không nói phải không? Vậy được rồi, cô hỏi bằng cách khác. Trong đây, bạn nào đồng ý ngồi cùng Trì Thanh, giơ tay.”
 
Dưới bục giảng vẫn yên tĩnh đến chết người, ai ai cũng câm như hến, không có lấy một người giơ tay.
 
Biểu cảm của Trì Thanh giống như đã sớm biết trước điều này nhưng không hề vì thế mà cảm thấy khó xử hay có bất kỳ cảm xúc nào khác, mà ngược lại trên mặt còn hiện lên vẻ bình tĩnh đến thờ ơ.
 
Xem ra cảm xúc của cô Hạ còn mãnh liệt hơn người trong cuộc - Trì Thanh này.
 
“Có ai không?”
 
“Nói!”
 
“Có phải các em đều không muốn ngồi cùng Trì Thanh không?”
 
Tim của Giang Tuyết Huỳnh đập liên hồi, đây là biểu hiện căng thẳng của việc trước khi muốn làm một hành động gì đó.
 
Ngón tay để trên bàn không ngừng co lại, nắm chặt.
 
Muốn giơ tay lên nhưng lại bỏ xuống.
 
Rõ ràng là một chuyện đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
 
Giơ tay lên, nói một câu em muốn là được rồi. 
 
Nhưng tại sao cánh tay lại nặng như đeo chì.
 
Rất nhiều lần, một câu nói chuẩn bị thốt ra nhưng lại bị sự sợ hãi đánh tan một cách kỳ lạ, tan thành mây khói.
 
Giang Tuyết Huỳnh nhìn về phía Trì Thanh.
 
Thiếu niên nhàn nhã chớp mắt, mái tóc đen láy hơi rối xõa trước mắt, trông cứ như là quan khách đang đợi tiết mục tiếp theo lên màn.
 

Cảm nhận được ánh mắt của Giang Tuyết Huỳnh, ánh mắt của anh bất ngờ lướt qua từng người rồi dừng lại chỗ cô.
 
Vẫn là biểu cảm đó.
 
Nhạt nhẽo, ánh mắt gần như có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô.
 
Anh bắt được sự nhát gan, sự giả bộ, nắm bắt được nhược điểm trong tính cách của cô nhưng lại không hề để bụng.
 
Trong khoảnh khắc đó, Giang Tuyết Huỳnh bỗng cảm thấy biểu cảm này của Trì Thanh vô cùng chướng mắt.
 
Bao gồm cả sự giễu cợt ở trước cửa quán trà sữa.
 
Anh coi cô là người gì vậy chứ? Nhát gan, tục tằn? Đồng bọn của những con ‘sâu’? Ngu si chạy theo đám người vô tổ chức?
 
Giang Tuyết Huỳnh muốn phá hủy hết tất cả ý nghĩ Trì Thanh, phá hủy sự lạnh lùng bình tĩnh trong mọi tình huống của anh.
 
Muốn cho anh mở mang chút kiến thức.
 
Giang Tuyết Huỳnh cắn chặt môi, trong lòng bỗng dâng lên một ý nghĩ không phục vô cùng mãnh liệt, thúc đẩy cô dũng cảm hơn, áp chế nỗi sợ hãi.
 
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, Giang Tuyết Huỳnh bỗng theo cảm tính giơ tay lên, không nghĩ ngợi gì nữa.
 
Hiệu quả vô cùng rõ rệt.
 
Trong bầu không khí lặng như tờ, cánh tay của cô giống như tòa nhà cao tầng mọc từ dưới đất lên.
 
Đến Trì Thanh cũng ngơ ngác, đồng tử màu hổ phách co lại.
 
Nhưng anh lại nhanh chóng cụp mắt xuống, cái bóng mờ mờ của hàng mi che khuất mọi thứ.
 
Kha Tiểu Tiêu dường như sắp bị Giang Tuyết Huỳnh làm cho phát điên lên.
 
Cô Hạ cũng ngơ ra một lúc, sự chủ động của Giang Tuyết Huỳnh làm sắc mặt của cô ấy hòa hoãn đôi chút, nhưng chỉ một chút mà thôi.
 
“Giang Tuyết Huỳnh.” Sắc mặt của cô giáo vẫn lạnh lùng nghiêm khắc: “Em là học sinh mới chuyển trường, để các bạn khác trả lời cô, cô muốn xem xem còn ai chịu ngồi cùng Trì Thanh.”
 
“Ngoài Giang Tuyết Huỳnh còn ai nữa không?” Ánh mắt của cô Hạ lướt qua cả lớp một lượt, không muốn bỏ qua, vẫn tiếp tục hỏi.
 
Đôi mắt giống như đèn pha, những nơi nhìn qua, các bạn học sinh đều như lúa mới mọc, từng cây từng cây gục xuống.
 
“...” Giang Tuyết Huỳnh đang giơ tay ngơ ra, cô không nghĩ rằng cô Hạ sẽ có phản ứng như thế.
 
Chả nhẽ cô giơ tay như thế bằng không?
 
Mặc dù phản ứng của cô giáo không như mong muốn. 
 
Nhưng cô vẫn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
 
Tại sao, tại sao mấy ngày cô vẫn luôn bận lòng về Trì Thanh, thật ra trong lúc này đáp án đã rõ.
 
Chỉ là cô vẫn luôn bận lòng với sự mềm yếu của mình mà thôi. 
 
Bởi vì đã từng bị tẩy chay cho nên cô không còn muốn dễ dàng giúp đỡ người khác nữa.
 
Cô lấy thân phận là một người ngoài cuộc quan sát tất cả, rõ ràng biết đó là sai nhưng từ đầu đến cuối vẫn không dám bước ra một bước.
 
Trong khoảnh khắc này, tảng đá đè nặng trên tim cô cuối cùng cũng rơi xuống, mặc dù lần này chống chọi không thành công lắm nhưng ít nhất cô cũng đã làm được.
 
Nhưng ngay sau đó, Kha Tiểu Tiêu lại đột nhiên bất ngờ khẽ hô lên một tiếng.
 
“Hứa Lê!”
 
Giọng nói của Kha Tiểu Tiêu nghe có vẻ vô cùng kinh ngạc, Giang Tuyết Huỳnh vừa ổn định lại sau khi đấu tranh tư tưởng, đã theo phản xạ nhìn theo hướng cô ta đang nhìn.
 
Trong phòng học lại chầm chậm ‘mọc lên’ một mầm cây.
 
Một học sinh nữ giống như đưa ra quyết tâm vô cùng lớn, chầm chậm giơ tay lên.
 
Cô ấy trông rất nhỏ nhắn, da trắng ngần, mắt hạnh nhân, là một cô gái thanh tú hiếm có khó tìm.
 
“Hứa Lê điên rồi à?” Kha Tiểu Tiêu hạ thấp giọng nói: “Không phải cậu ấy chơi cùng với nhóm của Phương Hiểu Linh sao?”
 
Cô gái tên ‘Hứa Lê’ mà Kha Tiểu Tiêu nhắc đến nhanh chóng nhìn Trì Thanh rồi lại nhìn qua cô Hạ.
 
Không giống với Giang Tuyết Huỳnh chỉ đơn thuần giơ tay lên, cô ấy không chỉ giơ tay mà ngữ điệu còn dứt khoát, biểu cảm kiên định nói: “Cô ơi, em muốn ngồi với Trì Thanh.”
 
Trong lòng Giang Tuyết Huỳnh đột nhiên dâng lên cảm giác không thể nói thành lời, cô hơi ngơ ngác nhìn về hướng của Trì Thanh.
 
Lần này Trì Thanh lại không nhìn cô.
 
Thiếu niên quay đầu nhìn Hứa Lê, tuy vẻ mặt vẫn vô cảm như mọi khi nhưng ánh mắt lại tập trung hiếm có.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play