*Don Quijote, phiên âm là Don Quijote, anh chàng là một quý tộc nghèo. Vì ham mê truyện phiêu lưu nên muốn trở thành hiệp sĩ trừ gian diệt bạo, cứu người lương thiện. Anh chàng là nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết ‘Don Quijote, đại kị sĩ tài hoa xứ Mancha’ của văn sĩMiguel de Cervantes Saavedra. 
 
Sau vụ việc tin người đến mù quáng của cô trong lần đổ rác trước đó, Giang Tuyết Huỳnh có cảm giác như quan hệ giữa cô và Thanh Trì đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
 
Vì để cảm ơn, sáng hôm sau cô chủ động dậy sớm mua hai cái cơm nắm.
 
Cô nhớ hình như mỗi sáng Trì Thanh đều ăn cơm nắm nhưng chỉ là nắm cơm không, không thêm gì vào cơm. 
 
Nghĩ đến tin đồn về gia cảnh của Trì Thanh, Giang Tuyết Huỳnh đoán rằng anh có thói quen như thế, có khả năng là vì tiết kiệm tiền. 
  
Cho nên cô cố ý dặn dò chủ quán cho đầy đủ món ăn đi kèm, thịt nạc thăn, chân giò hun khói đều cho vào hết, gọi một cái mặn, một cái ngọt, chuẩn bị vô cùng chu đáo.
 
Cô bỏ cặp sách xuống, lấy từ trong túi nilon ra hai chiếc cơm nắm được bọc bằng giấy rồi đưa cho Trì Thanh: “Cho cậu này.”
 
“Đây là cái gì?” Trì Thanh biết nhưng vẫn cố ý hỏi.
 
“Cơm nắm.”
 
Trì Thanh mở bọc giấy ra, nhìn qua một cái rồi lại trả về, bình tĩnh nói: “Tôi không thích ăn nhân mặn.”
 
Giang Tuyết Huỳnh giơ một cái khác lên: “Vẫn còn một cái nhân ngọt ở đây nè.”
 
Trì Thanh: “...”
 
Đây là lần đầu tiên Giang Tuyết Huỳnh thấy Trì Thanh tự mình chặn họng bản thân.
  
Biểu cảm trên gương mặt của anh nhất thời trở nên rối rắm, dường như có chút bực mình, anh khẽ nhíu mày lại.
  
Đây hoàn toàn không phải biểu cảm cảm động mà giống như nhìn thấy rắc rối khó nhằn.
 
Giang Tuyết Huỳnh đang giơ cơm nắm lên bỗng nhiên cảm thấy bất an.
 
Trì Thanh móc từ trong túi quần ra vài xu một đồng, một tờ mười đồng, một tờ năm đồng nhăn nhúm.
 
Anh hỏi cô: “Bao nhiêu tiền?”
 
Giang Tuyết Huỳnh mím môi: “Tôi không cần tiền của cậu.”
 
Trì Thanh nhìn cô một cái: “Tôi cũng không cần cậu bố thí.”
 
“Bao nhiêu tiền?” Anh lại hỏi. 
 
Giang Tuyết Huỳnh không còn cách nào khác, lúng túng báo giá thấp hơn còn vài đồng.
 
Trì Thanh không hề nghi ngờ, cúi xuống đếm tiền rồi nhét toàn bộ tờ năm đồng và vài đồng xu lẻ vào chỗ cô.
  

Tiếng xu leng keng giống như tiếng những viên ngọc rơi.
 
Trì Thanh trả tiền rồi cầm cơm nắm lên, sắc mặt lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ cắn một miếng.
 
Những đồng xu này giống như sao băng bay vào trong tim cô, đâm thủng tim Giang Tuyết Huỳnh thành những lỗ hổng chỗ nông chỗ sâu. 
 
Cô giống như có lòng tốt nhưng lại làm chuyện xấu vậy.
 
Giá cả như thế đối với Trì Thanh có thể sẽ là một gánh nặng.
 
Đến trưa, Giang Tuyết Huỳnh không thấy Trì Thanh đi canteen.
  
Nhưng cô không dám làm những chuyện dư thừa nữa.
 
Thứ nhất là do vết xe đổ từ hồi sáng, thứ hai là do Kha Tiểu Tiêu đang khá khó chịu với cô.
 
Cô ta dùng đũa chọc mạnh vào cơm trong bát: “Mấy đứa trong nhóm bạn của Phương Hiểu Linh nói cậu thích Trì Thanh.”
 
“Sáng sớm hôm nay cậu đem cơm đến cho Trì Thanh phải không?” Kha Tiểu Tiêu tỏ vẻ khó ở, chất vấn cô.
 
Giang Tuyết Huỳnh mở miệng, thật ra cô muốn giải thích hộ Trì Thanh vài câu.
 
Nhưng vì chưa biết trước khoảng thời gian về sau sẽ thế nào nên cô chùn bước.
 
Cô không thể tưởng tượng nổi, liệu Kha Tiểu Tiêu có cô lập cô và Trì Thanh vì cô có mối quan hệ tốt với Trì Thanh không.
 
Vì phải chuyển trường hàng năm nên cô luôn không có cảm giác quen thân và tin tưởng với tập thể lớp.
 
Giang Tuyết Huỳnh còn nhớ khi ở ngôi trường trước trước đó, cô đã nhanh chóng làm thân với bạn nữ ngồi bàn sau. Nhưng có lẽ cô chuyển đến không đúng lúc, lúc đó bạn nữ ngồi bàn sau đang bị nữ sinh cả lớp bắt nạt, thuận theo lẽ đó cô cũng trở thành đối tượng mà mọi người nhắm vào.
 
Bọn họ nhiều lần đến tìm cô, khuyên cô đừng chơi với bạn đó nữa nhưng cô nhất quyết không nghe theo.
 
Kết quả vô cùng rõ ràng. Chỉ cần không cẩn thận một chút là bị nắm thóp mách lẻo với giáo viên.
 
Hôm đó cô nằm úp mặt trên bàn khóc vô cùng đau lòng, những nữ sinh đó lại chạy đến an ủi, xin lỗi cô, bọn họ nói chỉ muốn nhắm vào bạn nữ kia, không muốn cô bị liên lụy.
 
Nhưng so với việc bị bắt nạt, việc càng khiến cô đau lòng hơn cả là, sau này cô mới phát hiện bạn nữ đó chơi với cô không hề thật lòng, cô gái đó chỉ muốn tìm một đối tượng để kết bạn. 
 
Sau này hoàn cảnh của bạn nữ đó tốt hơn, dần dần tham gia vào tập thể đó rồi bắt đầu kết thân như hình với bóng với một cô bạn khác.
 
Đến lúc Giang Tuyết Huỳnh chuyển trường một lần nữa, lần này cô lại giống như cây tầm gửi kết thân với một người bạn trong một nhóm bạn đang chơi với nhau, và may mắn được chơi cùng nhóm bạn đó. 
 
Mặc dù không xảy ra tình huống khó xử như ở trường cũ, nhưng tình bạn của nhóm bạn đó phân biệt giữa người cũ và người mới, giữa cô và nhóm bạn đó vẫn luôn tồn tại một bức tường vô hình khó có thể vượt qua.
 
Chỉ trong thời gian cô dừng lại thắt dây giày, bọn họ đã vừa nói vừa cười đi cách cô một khoảng rất xa.
 
Năm học đó phải đi họp tại giảng đường, cô đến quá muộn nên đã không còn chỗ trống bên cạnh các bạn nữ. 
 
Cô cố tỏ ra tự nhiên để đi tìm chỗ trống nhưng những chỗ khác không những toàn con trai mà còn những bạn lớp kế bên mà cô không hề quen biết.
 
Rõ ràng không ai để ý cô nhưng cứ giống như mọi người đều đang nhìn cô. Ai cũng túm năm tụm bảy, kết thành nhóm để cùng nhau nói chuyện cười đùa.
 
Cô sợ mọi người nhìn ra cô một thân một mình, trông chẳng giống ai nên đã mím môi ngồi xuống dãy thứ ba từ dưới lên - một dãy ghế bỏ trống không có ai ngồi.
 
Đối với một cô gái hơn mười tuổi vừa hướng nội vừa tầm thường, cách biệt với tập thể là một chuyện vô cùng đáng sợ.
 
Nhưng cô không nói được ra.
 
Giang Tuyết Huỳnh đành nói: “Mấy ngày trước cậu ấy cho tớ mượn vở ghi nên tớ làm như thế để cảm ơn cậu ấy.”
 
Kha Tiểu Tiêu cảm thấy cô không nên vì chút ơn huệ của Trì Thanh mà bị mờ mắt.
 
Giang Tuyết Huỳnh khẽ mím môi, gật đầu đồng ý.
 
Các bạn nữ lại luôn không ngừng trêu đùa Kha Tiểu Tiêu vì vẫn thầm chú ý đến Trì Thanh.
 
“Quan tâm Trì Thanh như vậy thì để cậu gả cho Trì Thanh đi, hợp lý không.”
 
Kha Tiểu Tiêu hét lên: “Dở hơi à! Muốn gả thì các cậu tự đi mà gả!”
 
“Cậu gả!”
 
“Cậu gả ấy!”
 
“Tạ Y Y hôm qua khi thu bài tập của Trì Thanh thì có nói chuyện với cậu ta! Tạ Y Y gả đi!”
 
Tạ Y Y hét lớn: “Aaaa!! Các cậu bị dở hơi ầ!!”
 
Lúc cô đi từ canteen về, Trì Thanh đang ngủ gục trên bàn học.
 
Giang Tuyết Huỳnh nhìn chăm chú một lúc, vẫn không nhịn được áy náy, đồng ý với Kha Tiểu Tiêu là một chuyện, còn lương tâm của cô như thế nào lại là một chuyện khác, cô hỏi: “Sao cậu không đi ăn ở nhà ăn?”
 
Trì Thanh bị cô làm tỉnh giấc, ngẩng mặt lên, lộ ra biểu cảm khó chịu.
 
Mắt anh lim dim, làn da trắng bóc, mái tóc đen huyền hơi rối, dường như có thể thấy được dung mạo tuấn tú của anh.
 
Trì Thanh đổi bên, tiếp tục nằm gục trên bàn ngủ, rất lâu sau mới cất lên giọng nói lạnh nhạt, lười biếng.
 
“Không đói.”
 
Sao lại có thể không đói chứ?
 
Con trai tuổi dậy thì có sức ăn vô cùng lớn.
 
Giang Tuyết Huỳnh bỗng hiểu được vì sao Trì Thanh vẫn luôn gầy gò ốm yếu, có lẽ do anh đã không được cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng.
 

※※
 
Sự lo lắng của Kha Tiểu Tiêu cũng không phải tự dưng mà có.
 
Do Trì Thanh ở lớp 9A3 bị các bạn tẩy chay nên khi bạn cùng bàn là Giang Tuyết Huỳnh nói chuyện với Trì Thanh như với những người bạn khác trong lớp thì rất dễ bị để ý.
 
Ban đầu có thể dùng lý do mới chuyển đến để giải thích nhưng dần dần tin đồn cô thích Trì Thanh bắt đầu lan truyền như gió thổi.
 
Giang Tuyết Huỳnh cảm giác một số bạn nữ trong lớp bắt đầu xa cách cô trong lặng lẽ.
 
Lúc cô về lớp sau khi học xong tiết Thể dục, nhìn thấy vài bạn nữ trong lớp đang tụ tập nói chuyện.
 
“Hả? Sao có thể như thế được?” 
 
“Nhỏ đấy thế mà lại thích Trì Thanh?  Bọn họ rít lên: “Con bé đấy thích Trì Thanh ở điểm gì vậy?”
 
“Nó vẫn bám lấy cậu ta dù bị đối xử lạnh nhạt hả?”
 
Giang Tuyết Huỳnh ngớ người giống như bị người khác đấm một cái, cầm áo khoác đồng phục đứng đơ người ở cửa lớp.
 
Cô thích… Trì Thanh??
 
Ý nghĩ này lập tức khiến cô giống như bị lửa đốt, tim cũng bắt đầu đập bùm bụp như đánh trống.
 
Không phải bởi vì xấu hổ mà vì tức giận bởi những lời lẽ khó nghe lộ liễu như vậy.
 
… Cô không hề nghĩ rằng bọn họ sẽ nói xấu đặt điều sau lưng mình, lại còn bị chính cô bắt gặp.
 
Cô đang mím môi không biết làm gì bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
 
“Cho đi nhờ chút.”
 
Là Trì Thanh.
 
Anh cũng vừa lên lớp từ sau tiết Thể dục ban nãy, cầm cốc nước trong tay, mặc chiếc áo thun màu xanh trắng và chiếc quần dài trong bộ đồng phục của trường, tóc bị mồ hôi thấm ướt dính trên khuôn mặt trắng như sứ.
 
Biểu cảm vẫn lạnh lùng như thế.
 
Khuôn mặt lạnh lùng đó bất thình lình xuất hiện trước mặt làm Giang Tuyết Huỳnh có ảo giác bị thứ gì đó đánh trúng, cô cầm áo khoác đồng phục nhanh chóng lùi về sau nửa bước, liếc qua hướng của đám con gái.
 
Cô có cảm giác bất an.
 
… Có lẽ Trì Thanh không nghe thấy đâu ha?
 
Nhóm con gái đó vừa nhìn thấy Trì Thanh cũng biết điều ngậm miệng lại, chỉ có Ngô Tiệp ngồi ở sau dường như đã nắm bắt được tin tức nóng hổi gì đó, quay về phía Trì Thanh, lớn tiếng gọi: “Ê, Trì Thanh.” 
 
Bốn mắt nhìn nhau, Ngô Tiệp nhướn mày, ánh mắt trông về phía Giang Tuyết Huỳnh rồi lộ ra biểu cảm khiêu khích: “Bạn gái mày à?”
 
Tim cô như bị một bàn tay bóp chặt.
 
Giang Tuyết Huỳnh ngước mắt lên, bất giác theo dõi động tĩnh của Trì Giang.
 
Cô nhìn thấy ở khóe mắt loáng thoáng hình ảnh chàng trai lạnh lùng để ly nước xuống bàn.
 
Ngữ khí xa cách rất dễ nhận biết.
 
“Không quen biết.”
 
Đây không phải là đáp án ngoài dự liệu của Giang Tuyết Huỳnh, nhưng biểu cảm không chút dao động, lạnh lùng vô cảm của Trì Thanh vẫn giống như chiếc búa nặng đập mạnh vào tim cô. 
 
Trong phòng học phát ra tiếng ồ lên như có như không, ngữ khí thể hiện sự né tránh còn không kịp trong câu nói của Trì Thanh quả thực rất khiến người khác để ý. Giờ đây bọn họ mới ý thức được người còn lại đứng ở ngoài cửa là người trong cuộc, giống như đang cảm thấy thổn thức giùm cô gái đang chứng kiến sự việc này.
 
Xung quanh có người đồng cảm, có người tò mò, những ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác hợp thành từng làn sóng mạnh mẽ giống thủy triều dội thẳng vào Giang Tuyết Huỳnh.
 
Sắc mặt Giang Tuyết Huỳnh dần tái đi, đầu ngón tay nắm chặt đến nỗi lộ khớp xương trắng bệch.
 
Cô cố gắng trấn an bản thân, cụp mắt xuống đi qua đám đông, mái tóc che mất nửa khuôn mặt, đi thẳng về chỗ ngồi.
 
Nằm gục xuống.
 
Xoáy tóc trên đỉnh đầu cô xoay vòng, cô trở nên càng bé nhỏ giống như con kiến trong chính vòng xoáy này.
 
Do cô thích Trì Thanh nên mới làm những việc này sao?
 
Giang Tuyết Huỳnh hoàn toàn không biết, chỉ là cô cảm thấy mắt của anh rất đẹp mà thôi.
 
Cô chỉ cảm thấy, cô bỏ ra công sức mấy ngày nay ít nhất cũng nên có một chút tình đồng chí chứ?
 
Trong tiết học của vài ngày trước, Trì Thanh đang nằm gục trên bàn ngủ.
 
Giang Tuyết Huỳnh không ngủ được, cũng nằm gục trên bàn nghỉ ngơi thư giãn, dưới cánh tay đè một quyển sách ‘Don Quijote’ đọc được một nửa.
 
Cô ngắm nhìn góc nghiêng tuyệt đẹp của Trì Thanh.
 
Anh có khuôn mặt lạnh lùng, đường nét sắc bén, vẻ đẹp đậm nét đến mức mang tính công kích, hàng lông mi vừa dài vừa dày làm bớt đi phần nào khí chất kiêu ngạo lãnh đạm của anh, thậm chí lúc nhắm mắt ngủ còn có chút dáng vẻ ngoan ngoãn. 
 
※※
 
Sự lãnh đạm của Trì Thanh trong tiết thể dục đã nhanh chóng khiến cho anh và Giang Tuyết Huỳnh sánh vai trở thành đề tài nói chuyện của lớp 9A3.
 
‘Học sinh mới chuyển trường thích Trì Thanh’ dường như đã trở thành bảng tên dán trên đầu cô.
 
Thật ra, Giang Tuyết Huỳnh luôn cho rằng bản thân mình giữ vững thái độ trung lập trước mọi sự việc.
 
Trước khi tin đồn bị lan truyền đến đỉnh điểm, không thể cứu vớt, cô đã chủ động tìm đến Kha Tiểu Tiêu.
 

Cô muốn đổi chỗ khác, không ngồi cạnh Trì Thanh nữa. 
 
Trước kia Kha Tiểu Tiêu đã khuyên ngăn đủ điều bảo cô mau chóng đổi chỗ nhưng cô cứ một mực không nghe.
 
Bây giờ khi tình thế đã không thể để cô tiếp tục giả câm giả điếc nữa, huống hồ bọn họ còn đang chê cười cô cố ý bám lấy Trì Thanh, mặc dù hơi khó nghe nhưng đúng là như thế.  
 
Lớp 9A3 xếp chỗ ngồi dựa theo thành tích thi hàng tháng nhưng tổng thể không có quá nhiều thay đổi, Kha Tiểu Tiêu dẫn cô đến phòng làm việc của giáo viên,
khéo léo nói muốn đổi chỗ, cô Hạ dễ dàng đồng ý.
 
Cô Hạ thật sự không biết chuyện Trì Thanh bị cả lớp tẩy chay hay sao? Khoảnh khắc vừa bước chân ra khỏi cửa phòng làm việc, Giang Tuyết Huỳnh đột nhiên nảy lên câu hỏi này trong đầu.
 
Nhưng cô mím môi, vẫn quyết định kìm nén lại câu hỏi này, giống như không biết gì hết, vẫn đổi chỗ đến cùng một tổ với Kha Tiểu Tiêu theo lẽ thường.
 
Vì để an ủi cô, Kha Tiểu Tiêu thậm chí còn nói một số chuyện trước kia của Trì Thanh.
 
“Cậu ta vẫn luôn chảnh như thế, cũng không phải cố ý nhắm vào cậu đâu.”
 
Nhưng Trì Thanh của lúc đó vẫn luôn được coi là nhân vật nổi tiếng của trường.
 
Thành tích cao, gia thế tốt, chơi thể thao cũng giỏi, thậm chí không ai biết anh bị hen suyễn.
 
Mặc dù tính tình không tốt, đắc tội với rất nhiều người nhưng cũng có không ít người nguyện ý đi theo anh.
 
“Cái con bitch Phương Hiểu Linh đó.” Kha Tiểu Tiêu thì thầm với cô.
 
“Trước kia nó còn theo đuổi Trì Thanh nhưng bây giờ có đánh chết nó cũng không dám nhận nữa rồi.”
 
“Cậu đoán xem lúc đấy Trì Thanh nói cái gì?”
 
Thật ra Giang Tuyết Huỳnh đã không còn muốn tiếp xúc hay tìm hiểu những chuyện liên quan đến Trì Thanh nữa. Nhưng con người đã thích hóng chuyện từ khi sinh ra, dù cô biết như thế không hay, ngặt nỗi tim cứ như bị mèo cào, do dự một hồi vẫn quyết định nghe tiếp: “Nói gì?”
 
Kha Tiểu Tiêu không nhịn được cười: “Cậu ta nói không quen biết nó.”
 
“Cậu ta không quen biết nó!!” Nhắc đến câu chuyện cũ này, Kha Tiểu Tiêu vẫn không nhịn được mà cười trên nỗi đau của người khác: “Trời ơi! Bạn cùng lớp mà cậu ta có thể nói không quen biết! Cậu nghĩ thôi cũng biết lúc đó sắc mặt của Phương Hiểu Linh khó coi như thế nào rồi nhỉ?”
 
“Cho nên tớ đoán rằng vì như thế nên Ngô Tiệp mới ghét Trì Thanh như thế.”
 
“Cậu xem Harry Potter chưa?” Kha Tiểu Tiêu hỏi.
 
Giang Tuyết Huỳnh: “Mới xem qua một chút.”
 
“Weasley là vua của chúng ta. Gryffindor thường nói như thế.”
 
Kha Tiểu Tiêu nói: “Tớ thấy, Trì Thanh của lúc đó chính là vua của Nam Thành.”
 
“Nhưng sau này gia đình của Trì Thanh phá sản.” Kha Tiểu Tiêu thay đổi chủ đề: “Vốn dĩ cậu ta đã đắc tội với rất nhiều người, cho nên… cậu hiểu mà.”
 
Cho nên Trì Thanh đã biến thành sự tồn tại mà mọi người chỉ muốn tránh né như thế này.
 
Nhưng Giang Tuyết Huỳnh dường như đã nhìn thấy Trì Thanh của trước kia.
 
Kiêu ngạo, tùy ý, không ai bì nổi, mặt mũi lạnh lùng, phong cách nói chuyện vẫn chảnh như thế.
 
Một chàng trai vốn đứng ở vị trí cái rốn của vũ trụ, vậy mà những ngôi sao vây quanh đều cùng nhau biến mất.
 
Nhưng Giang Tuyết Huỳnh lại cảm thấy rằng Trì Thanh trong lời kể của Kha Tiểu Tiêu với Trì Thanh của bây giờ thật ra không khác nhau là bao.
 
Anh chỉ là trở thành một nhà vua không còn đội quân trong tay.
 
Hoặc có thể nói, là vị vua theo kiểu Don Quijote.
 
Tin đồn bịa đặt là mũi giáo rỉ sét của anh. Ánh mắt khinh miệt của mọi người là áo giáp giúp anh phá bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài.
 
Anh một thân một mình, chuyện ta ta làm, hoàn toàn tập trung vào việc tấn công một cách vô dụng vào cối xay gió đang chuyển động.
 
[Don Quijote nói: “Ngươi căn bản không hiểu mạo hiểm là gì, bọn họ chính là người khổng lồ. Có phải trong lòng ngươi sợ hãi? Nếu sợ thì hãy trốn đi, ta một mình quyết đấu với đám người khổng lồ này.”
 
Don Quijote nói xong liền cưỡi ngựa xông lên.
 
Sancho hét lớn: “Chủ nhân, bọn chúng không phải người khổng lồ, chỉ là cối xay gió mà thôi, người định quyết đấu với cối xay gió hay sao?
 
Don Quijote hoàn toàn không để ý đến Sancho, anh cũng không nghe thấy tiếng hét của Sancho, chỉ nghĩ đến xông vào cối xay gió, miệng còn không ngừng hét lên: “Các ngươi đừng hòng chạy, kỵ sĩ đơn thương độc mã đến rồi đây, ta muốn quyết đấu với các ngươi.”]
 
Chỗ ngồi bên cạnh Trì Thanh lại trống không…………..
 
Giang Tuyết Huỳnh không còn nói chuyện với Trì Thanh nữa.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play