Màu Sắc Của Kí Ức

Quả cầu trong tuyết


9 tháng


Tháng Mười Hai đến, tuyết đang rơi. Hân nằm trên giường, nhìn ra cửa sổ thở dài. Sau tám năm điều trị tại bệnh viện tim, cô cũng được trở về nhà.

So với đời người, tám năm không quá dài, nhưng đó là cả tương lai, ước mơ và hoài bão bị đánh mất của Hân. Dù vậy, chưa một lần cô trách ba mẹ vì cơ thể yếu đuối này, cũng không trách Thượng Đế bạc đãi. Với Hân, không gì là quá muộn. Cho dù tám năm hay mười tám năm, chỉ cần khoẻ mạnh, cô sẽ tiếp tục.

Phòng săn sóc đặc biệt với đủ các loại thiết bị máy móc gần như đã trở thành chốn riêng của Hân. Thật lạ lùng là trong khoảng thời gian đó, cô luôn chán ghét nó và mong ước được rời khỏi. Vậy mà khi chuyển về ngôi nhà thân yêu và căn phòng của mình, cô lại cảm thấy chút lạc lõng.

Ngoài cửa sổ, mặt trời mùa đông bị che đi bởi màn sương lạnh giá. Tuyết rơi càng lúc càng dày. Hân muốn ra ngoài, chạy nhảy và vui đùa với lũ trẻ đang nặn người tuyết xa xa. Lâu lắm rồi cô chưa từng chơi lại trò trẻ con, giản dị ấy. Hiện tại thì không thể rồi, vì cô vẫn phải tịnh dưỡng sau ca phẫu thuật. Bác sĩ đã dặn phải hạn chế vận động và các cảm xúc tiêu cực. Hân bước xuống giường, đến bên cửa sổ, áp má vào tấm kính và cảm nhận hơi lạnh bên ngoài. Lạnh quá! Đến mức như muốn tan ra vậy!

Khu nhà này được qui hoạch và xây dựng mười lăm năm trước. Những ngày đầu ở đất nước này, khi hai mẹ con theo chân ba chuyển công tác từ Việt Nam sang, mọi thứ với Hân giống như cổ tích. Ngôi nhà của gia đình nằm cuối đường, đối diện với rừng cây vắng vẻ, um tùm trong công viên. Khu rừng giống như một nàng công chúa đỏng đảnh, mỗi mùa lại khoác lên chiếc áo mới đủ màu sắc: Hồng, xanh, vàng, trắng... Hân rất thích ngồi trên xích đu mỗi chiều tà và ngắm nhìn đất trời.

Hân hé cửa sổ để khí lạnh len vào phòng. Chút sương vừa chạm vào không khí ấm lập tức tan ra và biến mất. Hân đưa mắt nhìn ra xa. Có thứ gì tròn tròn, đo đỏ rơi vào tầm mắt, nằm khuất sau những hàng cây to cao và đầy ụ tuyết trong công viên. Nó đang đung đưa chầm chậm trong gió, như đang kêu gọi. “Gì thế nhỉ?” Hân tự hỏi, sự tò mò cứ dâng lên trong tâm trí, cho đến khi đầy ắp thành động lực khiến cô bé quyết định ra khỏi nhà.

oOo

Sau bữa cơm tối, Hân xin phép lên phòng nghỉ, rồi nhanh chóng mặc quần áo ấm, xỏ chân vào đôi giày đi tuyết. Ba mẹ ngồi xem ti vi trong phòng. Nếu biết cô con gái bệnh tật cả gan đi một mình trong trời lạnh giá, ba mẹ chắc sẽ hoảng lắm. Nhưng Hân không thể dừng lại. Chỉ cần biết nó là gì thôi, cô sẽ về ngay. Cô bé len lén ra cửa sau, thở hắt một cái, rồi bước ra ngoài.

Công viên chỉ cách nhà cô một con đường ngắn, nhưng với Hân, nó như dài vạn dặm. Mới đi một quãng mà cả người cô đã toát mồ hôi, tim đập thình thịch. Đã lâu không vận động, cơ thể Hân khó tránh khỏi mệt mỏi. Cô dừng lại, tựa người vào thân cây, điều chỉnh nhịp thở, rồi mới đi tiếp được.

Hân nhanh chóng tìm ra “vật bí ẩn” kia. Đó là một quả cầu khá lớn, đường kính chừng nửa mét, treo lơ lửng ngang tầm mắt cô bằng sợi dây thừng to. Khi đến gần, Hàn nhìn thấy con số 2.976 được viết khéo léo trên bề mặt.

- Ai lại treo một quả cầu to thế này trong công viên nhỉ? - Cô thắc mắc.

Hân tháo bao tay và chạm nhẹ vào quả cầu. Một ít sơn đỏ dinh dính trên ngón tay. Lớp sơn này còn mới, có lẽ chỉ trong sáng nay thôi. Với thời tiết này thì còn lâu nó mới khô.

Một cơn gió lạnh ùa đến làm cả người Hân run lên. Phải về nhà ngay, nếu không muốn trở thành cái xác chết rét! Cô lách người qua những hàng cây, trở lại con đường ban nãy. Sau lưng cô, quả cầu đỏ không ngừng đung đưa trong gió tuyết.

oOo

Vị bác sĩ cao lớn, với vẻ mặt bình thản, nói rằng không có dấu hiệu biến chứng hậu phẫu. Quả tim mới rất phù hợp với Hân. Cô chỉ cần uống thuốc đều đặn và mỗi tháng đến khám lại. Ba mẹ mừng đến phát khóc vì tin tốt lành này.

Trên đường về nhà, lần đầu tiên trong một thời gian dài, Hân bắt đầu nghĩ về tương lai. Tương lai của một người bình thường, với những lựa chọn về trường học, công việc. Cô cảm thấy háo hức, vì có quá nhiều điều còn dở dang từ tám năm trước. Ở khoang trước xe, ba mẹ bàn tán sôi nổi về việc chuyển nhà. Đó là quyết định cần thiết, ba nói như vậy. Cả nhà cô sẽ đến miền Nam ấm áp, nơi bầu không khí trong lành sẽ giúp Hân hồi phục tốt hơn. Họ đã chuẩn bị xong xuôi, và cả nhà sẽ đi khi Giáng Sinh kết thúc.

Hân không cảm thấy tiếc nuối nơi này, vì cô chưa bao giờ thật sự sống ở đây. Cô cũng không có bạn bè nào để lưu luyến. Chỉ có một điều lạ, là mỗi ngày thức giấc cô lại thấy quả cầu kia có một màu sơn mới. Có khi là màu xanh, lúc lại màu vàng, thi thoảng màu cam, và rất nhiều màu khác nữa. Hân luôn thích thú và trông đợi ngày hôm sau màu nào sẽ xuất hiện.

Hân cũng vài lần lén ra khỏi nhà vào ban đêm để ngắm quả cầu. Mỗi lần như thế cô phát hiện ngoài lớp sơn mới thì quả cầu còn xuất hiện một con số khác. Đến nay là 2.995. Hân nhẩm tính thì phát hiện con số này tăng dần qua từng ngày, một lớp sơn mới và một con số mới. Ai đó đã sơn nó trong lúc cô ngủ, bất chấp mưa gió, bão tuyết. Có lẽ nào là một cách đếm ngày? Có vẻ hợp lí, nhưng ai lại dùng cách vất vả thế chứ! Chỉ cần một cuốn lịch là xong thôi mà. Nhưng Hân lại thấy có chút ngưỡng mộ với sự kiên trì của người bí ẩn đó.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play