Nhìn thấy cảnh này, cơ thể Phó Vi Trữ lại run lên vì tức giận.

Mấy nhân viên thấy cô ta đã nhìn thấy hình ảnh trên màn hình thì càng thận trọng hơn lúc nãy, không dám hó hé lời nào.

Có người tò mò muốn xem phản ứng của Phó Vi Trữ, nhưng khi bắt gặp ánh mắt tức giận của cô ta cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Ánh mắt Phó Vi Trữ lần lượt quét qua khuôn mặt của các nhân viên, nghiến răng nghiến lợi chỉ ra vài người rồi yêu cầu Lâm Thành lập tức sa thải hết, kế tiếp cô ta lại quay đầu mắng các nhân viên của bộ phận kỹ thuật.

“Các người làm ăn kiểu gì vậy hả? Hệ thống của công ty mà để người ta tùy ý muốn hack thì hack vậy sao! Hơn nữa, đã tốn bao nhiêu thời gian rồi mà các người vẫn chưa giải quyết được? Tôi bỏ tiền ra thuê các người là để các người làm chuyện mất mặt vậy sao? Không giải quyết được thì các người lập tức cút hết cho tôi!”

Các nhân viên đã sớm biết tính tình của Phó Vi Trữ tệ cỡ nào, đồng thời cũng đã chuẩn bị tâm lý nghe cô ta mắng.

Nghe cô ta nói vậy, bọn họ cũng giận mà không dám nói gì.

Người phụ trách bộ phận kỹ thuật kiên trì bước ra giải thích: “Tổng giám đốc Phó, con virus này thực sự rất lợi hại, chắc chắn là do các hacker hàng đầu tạo ra, chúng tôi… có lẽ phải cần thêm một chút thời gian nữa mới xử lý được.”

Phó Vi Trữ tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Các người giải quyết nhanh lên cho tôi! Nếu không, anh cứ cuốn gói đi cùng với đám người kia đi!”

Người phụ trách vội vàng gật đầu sau đó lại đi thúc giục các nhân viên kỹ thuật đẩy nhanh tiến độ.

Các nhân viên thật sự khổ không sao tả hết.

Lúc này sắc mặt Phó Vi Trữ đã cực kì tái nhợt, nhìn hai nhân vật trên màn hình mà âm thầm siết chặt nắm đấm.

Là kẻ nào dám làm nhục cô thế này!

Tốt nhất là đừng để cô tra ra là kẻ nào đã làm chuyện này! Nếu không, cô nhất định sẽ cho kẻ đó biết thế nào là sống không bằng chết!

……

Sáng sớm, Giang Nguyễn Nguyễn đang chuẩn bị cho hai đứa nhỏ đến trường thì nhìn thấy Mộ Mộ vừa ôm bụng vừa bước ra khỏi phòng.

“Làm sao vậy?” Giang Nguyễn Nguyễn lo lắng bước lên phía trước kiểm tra.

Mộ Mộ ôm bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại: “Mẹ ơi bụng con đau quá, hôm nay con không đi học được không?”

Lời vừa dứt, Triều Triều cũng từ từ bước ra khỏi phòng, ngước mắt lên nói với Giang Nguyễn Nguyễn: “Mẹ ơi, bụng con cũng có chút khó chịu.”

Thấy vậy, lông mày Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cau lại: “Chắc là đêm qua ăn không tiêu rồi, con đi nghỉ ngơi trước đi, mẹ sẽ gọi điện thoại báo cho giáo viên.”

Hai đứa nhỏ đồng loạt gật đầu.

Mẹ vừa quay đầu đi, trong mắt hai nhóc lập tức xẹt qua một tia gian xảo.

Giang Nguyễn Nguyễn không hề nghi ngờ hai đứa nhỏ nhà mình.

Dù sao thì trước giờ hai đứa vẫn rất hiểu chuyện, chưa từng tỏ vẻ không thích đi học bao giờ, chắc chắn sẽ không giả bệnh để trốn học.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Giang Nguyễn Nguyễn rót cho hai đứa nhỏ hai ly nước ấm, đồng thời còn lấy một ít thuốc hỗ trợ tiêu hóa cho chúng uống.

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn làm theo.

Vốn dĩ Giang Nguyễn Nguyễn còn muốn đến viện nghiên cứu nhưng vì hai đứa nhỏ không thoải mái nên cô quyết định hôm nay sẽ làm việc ở nhà.

Sau khi giải quyết xong chuyện của hai đứa nhỏ, Giang Nguyễn Nguyễn đứng dậy đi vào phòng làm việc.

Vừa nghe thấy tiếng cửa thư phòng đóng lại, hai đứa nhỏ vốn đang yếu ớt uể oải lập tức tràn đầy sức sống trở lại.

Mộ Mộ cầm laptop lên thấy virus của mình vẫn chưa bị xử lý thì cậu nhóc lại tỏ vẻ hết sức hả hê.

“Có lẽ bây giờ người phụ nữ xấu xa đó đã đến công ty rồi!” Triều Triều liếc nhìn thời gian rồi khẳng định.

Mộ Mộ khịt mũi đắc thắng: “Vậy thì chắc chắn bà ta cũng đã nhìn thấy bộ phim hoạt hình của em rồi, có lẽ giờ bà ta đang phát điên lên rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play