Cô ta đã làm đủ cách phòng tránh Lệ Bạc Thâm gặp lại Giang Nguyễn Nguyễn.
Cũng vì chuyện này mà cô ta còn tìm mọi cách để khiến Lệ Bạc Thâm thay đổi ý định của mình, đồng ý kết hôn cùng với cô ta.
Cuối cùng không ngờ, hai người bọn họ đã gặp nhau mà cô ta không hề hay biết gì cả!
Thậm chí ngay cả Tiểu Tinh cũng biết người phụ nữ đó, hơn nữa còn lên tiếng thay người phụ nữ đó!
Mà với tính cách của Lệ Bạc Thâm, nếu hắn đã đứng ra bảo vệ Giang Nguyễn Nguyễn như vậy có nghĩa là hắn không hề chán ghét Giang Nguyễn Nguyễn!
Vừa nghĩ đến chuyện này Phó Vi Trữ lập tức hoảng sợ.
Không được, sáu năm trước Giang Nguyễn Nguyễn đột nhiên xuất hiện rồi cướp mất Lệ Bạc Thâm của cô ta.
Lần này, cô ta sẽ tuyệt đối không cho phép Giang Nguyễn Nguyễn lại làm hỏng kế hoạch của mình nữa!
…
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Giang Nguyễn Nguyễn trực tiếp ôm hai đứa nhỏ lên xe, lái thẳng một mạch về nhà.
Triều Triều và Mộ Mộ vẫn đang suy nghĩ về việc mẹ bị hai người họ nhắm vào.
Tuy lời nói của hai người dì đó nghe như không có vấn đề gì nhưng mà bọn họ có thể cảm nhận được hai người đó rõ ràng có địch ý với mẹ.
Hơn nữa, hình như mẹ cũng tức giận rồi.
Hai đứa nhỏ liếc nhìn nhau một cái, cả hai đứa cũng chút tức giận.
“Mẹ ơi, hai người vừa rồi là ai vậy ạ?” Triều Triều ũ rũ hỏi Giang Nguyễn Nguyễn một câu.
Giang Nguyễn Nguyễn nói: “Một người là người nhà bệnh nhân của mẹ, còn người kia có lẽ là… mẹ của Tiểu Tinh Tinh.”
Nói xong, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn bất chợt xuất hiện một cảm xúc rất lạ.
Hai đứa nhỏ bĩu môi chán ghét.
Thì ra là vì người phụ nữ đó mà cha mới bỏ rơi mẹ, đồng thời cũng không cần bọn họ nữa.
Người phụ nữ kia có chỗ nào hơn mẹ chứ?
Hai đứa nhỏ lấy Phó Vi Trữ ra so sánh với mẹ từ đầu đến chân, cuối cùng vẫn là cảm thấy, người phụ nữ này hoàn toàn không thể so sánh được với mẹ mình.
Vậy mà cha lại vì người phụ nữ đó mà vứt bỏ mẹ mình, thật sự là không có mắt nhìn mà!
Cảm thán xong, Triều Triều chợt nhớ đến cuộc trò chuyện trong nhà hàng, thế là cậu lại tiến lại gần hỏi Giang Nguyễn Nguyễn: “Mẹ ơi, vừa rồi mẹ nói dì đó giở thủ đoạn là sao ạ? Có phải lúc trước dì ấy đã bắt nạt mẹ không?”
Giang Nguyễn Nguyễn không muốn làm ảnh hưởng đến hai đứa nhỏ cho nên cô đã bình tĩnh phủ nhận: “Không có việc gì, chỉ là chuyện công việc mà thôi, mẹ đã xử lý rồi.”
Lời vừa dứt, bên tai cô liền vang lên giọng nói kiên quyết của Triều Triều.
“Vậy tức là có rồi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triều Triều chợt căng thẳng hơn, cau mày nói: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy mẹ? Mẹ mau nói cho bọn con biết đi!”
Mộ Mộ cũng hùa theo mà truy hỏi cô: “Mẹ ơi, không phải chúng ta đã nói rồi sao? Giữa ba người chúng ta không thể có bí mật gì cả, mẹ không thể lừa gạt trẻ con được!”
Giang Nguyễn Nguyễn bất đắc dĩ cau mày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT