Nghe vậy, hai đứa nhóc ngước mắt lên khỏi máy tính, ngoan ngoãn khẽ gật đầu rồi buông máy tính nhảy xuống ghế salon.

Cố Vân Xuyên nhìn đồng hồ, cười đề nghị: “Đúng lúc đã đến giờ cơm, hôm nay cô giúp tôi việc lớn như thế, không bằng tôi mời cô và bọn nhỏ cùng đi ăn một bữa cơm?”

Giang Nguyễn Nguyễn hơi sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn hai đứa nhóc để trưng cầu ý kiến của tụi nó.

Triều Triều và Mộ Mộ liếc nhau, đều hiểu rõ là chuyện gì.

Hình như chú Cố muốn theo đuổi mẹ.

Tụi nhỏ đã quan sát cả ngày và cảm thấy chú Cố rất ưu tú, tối thiểu là rất ăn rơ với mẹ ở phương diện nghề nghiệp, vẻ ngoài cũng đạt tiêu chuẩn.

Nhưng không biết tại sao, vừa nghĩ tới nếu bên cạnh mẹ xuất hiện người đàn ông thì trong đầu tụi nhỏ chỉ hiện lên bóng dáng của cha.

Thật là kỳ quái, rõ ràng họ chưa từng nhìn thấy mẹ và cha đứng bên cạnh nhau, nhưng đã vô thức cảm thấy chỉ có cha mới xứng với mẹ.

Cho nên… Họ nên giữ một khoảng cách với chú Cố thì tốt hơn!

“Cảm ơn chú Cố, nhưng đêm nay mẹ con đã có hẹn, cho nên không đi được ạ.” Triều Triều lễ phép từ chối.

Cố Vân Xuyên khó hiểu nhìn về phía Giang Nguyễn Nguyễn.

Cả ngày hôm nay anh đâu có nghe cô nhắc đến tối nay có hẹn.

Giang Nguyễn Nguyễn liếc nhìn hai đứa nhóc, mặc dù không biết tại sao tụi nhỏ nói dối, nhưng cô vẫn thuận theo ý tụi nó: “Đêm nay tôi có hẹn bạn cùng ăn cơm, hôm nào đi.”

Cố Vân Xuyên dịu dàng cười cười: “Thật là bận bịu quá nên quên béng mất phải hỏi cô xem lát nữa có rảnh không. Nếu vậy thì tôi sẽ không quấy rầy mọi người.”

Nói xong, anh lại lên tiếng chào hỏi hai đứa nhóc rồi quay người đi ra ngoài.

Khi đi ra khỏi sở nghiên cứu, Giang Nguyễn Nguyễn cau mày lại, nhìn hai đứa nhóc với vẻ mặt khó hiểu: “Vừa rồi tại sao tụi con lại nói dối? Không thích chú Cố sao?”

Hai đứa nhóc nghiêm trang lắc đầu: “Tụi con đang giúp mẹ cản đào hoa!”

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trang của tụi nhỏ, Giang Nguyễn Nguyễn dở khóc dở cười: “Mặc kệ là vì cái gì, về sau không được tùy tiện nói dối.”

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.

Mộ Mộ cười hì hì tiến đến bên cạnh cô: “Tụi con cảm thấy chú Cố cũng không tệ, nhưng mẹ còn có thể chọn kỹ một chút, đừng gấp quá, dù sao con với anh hai cũng không sốt ruột muốn có cha.”

Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi bật cười: “Chọn kỹ một chút cái gì? Các con nghĩ là chọn bó rau ngoài chợ à?”

Giang Nguyễn Nguyễn còn chưa rành những nhà hàng lân cận nên cố ý bảo Tịch Mộ Vi đề cử một nơi rồi trực tiếp dẫn hai đứa nhóc đi qua.

Lúc ăn cơm, Tần Vũ Trì gửi tin nhắn hỏi: “Bác sĩ Giang, đêm nay có cần trị liệu không?”

Lúc này Giang Nguyễn Nguyễn mới nhớ tới mình chưa nói rõ quá trình trị liệu, vì thế cô trả lời: “Sức khỏe của ông cụ vẫn còn suy yếu nên không thể trị liệu liên tục được, trước đó đã tiến hành hai ngày liền rồi, để ông cụ nghỉ ngơi một ngày đi, ngày mai tôi đi qua. Xin lỗi, quên nói với anh.”

“Được, tôi chờ cô.” Tần Vũ Trì đáp lại rất nhanh.

Hai đứa nhóc thấy mẹ đang ăn cơm mà vẫn nhắn tin thì tò mò hỏi thăm: “Mẹ, có chuyện gì sao?”

Giang Nguyễn Nguyễn cười kẹp đồ ăn cho hai đứa nhóc: “Không có gì, bệnh nhân trước đó hỏi mẹ có đi qua đó không.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play