Giang Nguyễn Nguyễn lật tìm số điện thoại của Lệ Bạc Thâm trong danh bạ.
Do lần trước Tiểu Tinh Tinh đi lạc, cô sợ bỏ lỡ điện thoại của cha cô bé nên mới cố ý lưu lại, bây giờ tên lưu trên danh bạ vẫn là một chữ “A” đơn giản.
Sau khi đổi cái tên đó thành Lệ Bạc Thâm, Giang Nguyễn Nguyễn mới bấm gọi.
Phía bên kia, Lệ Bạc Thâm đang chuẩn bị lái xe đi tìm Tiểu Tinh Tinh thì đột nhiên điện thoại reo lên.
Nhìn cái tên hiện ra trên màn hình, đồng tử của hắn đột nhiên co chặt lại, sau đó đưa tay bấm nghe máy.
“Là tôi.” Giọng của Giang Nguyễn Nguyễn truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
Nghĩ đến trò hề lần trước người phụ nữ này làm ra vì tránh né hắn, Lệ Bạc Thâm hừ lạnh một tiếng, giọng nói cũng rất lạnh lùng: “Có việc gì?”
Giang Nguyễn Nguyễn nhìn cô bé bên cạnh, nếu không phải nể mặt Tiểu Tinh Tinh thì cô đã trực tiếp cúp máy khi nghe thấy giọng điệu này của hắn!
“Sáng hôm nay Tiểu Tinh Tinh tới tìm tôi, nếu anh rảnh thì tới đón con bé về đi. Hoặc là anh nói địa chỉ cho tôi, tôi đưa nó về cũng được.”
Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm cau mày lại: “Nói địa chỉ cho tôi.”
Giang Nguyễn Nguyễn nói: “Số 32 Đế Đình Phủ.”
Tiếng nói vừa dứt, đầu kia trực tiếp cúp điện thoại.
Nhìn màn hình tối lại, Giang Nguyễn Nguyễn thầm nhẹ nhàng thở ra, sau đó quay lại nói với cô bé: “Cha con sẽ tới đây đón con ngay, lát nữa phải ngoan ngoan trở về với cha, biết không?”
Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn gật đầu, nhưng lại âm thầm tính toán. Vất vả lắm cô bé mới được ở bên cạnh dì xinh đẹp, cô không muốn đi nhanh như thế.
Nhưng cha sẽ tới ngay, phải làm sao cô mới được ở thêm một lát đây?
Triều Triều liếc một cái đã nhìn thấu tâm tư của cô bé, lập tức khoanh tay lại rất ngầu: “Cha em rất ghét mẹ anh, cho nên nhất định không để em ở đây lâu, anh khuyên em nên hết hi vọng đi!”
Nghe thấy lời này, đôi mắt của Tiểu Tinh Tinh hơi ảm đạm đi.
Cha cô bé thật sự không thích dì xinh đẹp, còn cãi nhau với dì ngay trước mặt cô.
Nhưng cô bé thích dì!
Cũng vì thế nên cô bé mới chạy khỏi nhà ngay từ sáng sớm.
Cô cũng không biết tại sao mình lại đặc biệt thích dì xinh đẹp. Mặc dù họ ở chung với nhau không nhiều, cô bé còn thích dì hơn thím Trương mỗi ngày chăm sóc mình!
Đúng rồi! Đôi mắt của Tiểu Tinh Tinh lại sáng lên.
Hồi sáng lúc cô chạy ra có mang theo quà cho dì xinh đẹp và các anh!
Nghĩ đến đây, Tiểu Tinh Tinh nhảy xuống ghế sô pha rồi lục lọi ba lô nhỏ của mình, móc ra một quả cầu thuỷ tinh tinh xảo, lập tức cầm bằng hai tay đưa đến trước mặt Giang Nguyễn Nguyễn.
Giang Nguyễn Nguyễn không hiểu gì mà nhìn cô bé.
Tiểu Tinh Tinh lại đẩy đẩy đến trước mặt cô, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Thấy thế, Giang Nguyễn Nguyễn chần chờ nhận lấy: “Đây là… Tặng cho dì sao?”