Giang Nguyễn Nguyễn biết hai nhóc này lại cố gắng làm mình vui vẻ cho nên cô cũng hợp tác mà gật đầu nói: “Các con đã viết cái gì vậy?”
Lời vừa dứt, cô đã nghe thấy tiếng phía sau lật giấy, tiếp theo là tiếng đọc đầy cảm xúc của Mộ Mộ.
“Người con thích nhất là mẹ! Mẹ con là một bác sĩ rất rất rất tài giỏi! Mặc dù mẹ vẫn luôn bận rộn với công việc nhưng con và anh trai đều biết rằng mẹ yêu bọn con nhất! Mỗi ngày mẹ đều bận rộn chăm sóc người bị thương, bọn con cảm thấy mẹ thật vĩ đại! Đồng thời bọn con cũng rất đau lòng cho mẹ, hy vọng mẹ sẽ không mệt mỏi quá, nếu mẹ mệt mỏi thì chúng con sẽ rất là đau lòng! Con hy vọng mẹ vĩnh viễn là người xinh đẹp nhất!”
Giang Nguyễn Nguyễn nghe xong cũng không nhịn được bật cười: “Dài như vậy sao, chẳng trách cô giáo nói quốc ngữ của con rất tốt, còn Triều Triều thì sao, con đã viết cái gì?”
Triều Triều nghiêm túc ngồi thẳng dậy, chân thành nói: “Mẹ là một bác sĩ rất giỏi, vừa vất vả điều trị cho bệnh nhân, vừa vất vả chăm sóc anh em con. Sau này con muốn trở thành người tài giỏi như mẹ! Con hy vọng mình có thể mau mau lớn lên, có thể kiếm tiền nuôi gia đình để mẹ không phải vất vả như vậy nữa.”
Nghe được lời nói của hai đứa nhỏ, trái tim Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi cảm thấy vô cùng ấm áp, chuyện vừa xảy ra ở trường mẫu giáo cũng bị cô quăng sang một bên: “Cảm ơn hai cục cưng nhé!”
Hai cậu nhóc liếc nhìn nhau, nhận thấy tâm trạng của mẹ đã tốt hơn thì hai đứa lại không hẹn mà cùng nhau thở phào một cái.
Hôm sau là cuối tuần nên hai đứa nhóc không cần đến nhà trẻ, Giang Nguyễn Nguyễn định dẫn tụi nhỏ cùng đến sở nghiên cứu.
Cô vừa thu dọn xong chuẩn bị đi ra ngoài thì đột nhiên nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Giang Nguyễn Nguyễn chỉ nghĩ là Tịch Mộ Vi tới nên đứng dậy đi mở cửa.
Nhìn thấy người đứng ở cửa, Giang Nguyễn Nguyễn bỗng cau mày lại: “Tiểu Tinh Tinh? Sao con lại đến đây?”
Nói xong, cô vô thức nhìn lướt qua xung quanh một vòng, nghĩ rằng Lệ Bạc Thâm sẽ chờ ở phía xa. Không ngờ nhìn một vòng mà trừ Tiểu Tinh Tinh đứng ngoài cửa ra thì không còn ai khác.
Giang Nguyễn Nguyễn thu mắt lại, ngồi xổm xuống nhìn vào mắt cô bé: “Nói cho dì nghe sao con lại tới đây? Là cha đưa con tới sao?”
Dựa theo thái độ hôm qua của Lệ Bạc Thâm đối với cô ở nhà trẻ, khả năng hắn để Tiểu Tinh Tinh đến tìm cô cực kỳ nhỏ.
Nhưng hiện giờ Giang Nguyễn Nguyễn chỉ nghĩ đến khả năng này.
Tiểu Tinh Tinh mặc một chiếc váy màu trắng, vác cái ba lô nhỏ ở nhà trẻ hôm qua, nghe cô hỏi vậy thì móc ra một quyển vở từ cái ba lô rồi viết chữ lên đó: “Con tự tới.”
Giang Nguyễn Nguyễn ngạc nhiên: “Tự con đến? Sao con tìm tới đây được?”
Tiểu Tinh Tinh lại viết lên quyển vở: “Tự con đón xe tới.”
Giang Nguyễn Nguyễn vẫn hơi hoài nghi, liên tục xác nhận xung quanh không có người khác thì không thể không tin.
Sáng sớm con gái của Lệ Bạc Thâm đón xe đến nhà cô, tình huống này thực sự làm cô đau đầu.
“Vậy con đến tìm dì có chuyện gì sao?” Cô đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng, dịu dàng hỏi.
“Con muốn làm bạn với các anh, đến tìm các anh chơi, được không ạ?” Tiểu Tinh Tinh giơ vở lên, mong đợi mà nhìn cô.
Chỉ vì chuyện này?
Giang Nguyễn Nguyễn nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT