Đợi đến lúc cô đến nhà trẻ thì trong sân đã trống không, các bạn nhỏ gần như đã về hết.
Giang Nguyễn Nguyễn nhìn quanh bốn phía một vòng mới trông thấy bóng dáng hai đứa nhóc ngồi trên cái ghế nhỏ trong sân trường, nhưng không nhìn thấy có cô giáo ngồi cùng.
Thấy thế, Giang Nguyễn Nguyễn hơi lo lắng nên vội chạy tới.
“Mẹ!” Gặp cô xuất hiện, hai đứa nhóc vui mừng chạy về hướng cô.
Giang Nguyễn Nguyễn mỗi tay ôm một đứa, sờ lên mặt của tụi nhỏ rồi ngồi xổm xuống và nói: “Mẹ hơi bận nên lỡ đến trễ một chút, xin lỗi hai con.”
Triều Triều hiểu chuyện lắc đầu: “Không sao, tụi con cũng chờ trong vườn trẻ, còn có cô giáo chờ với tụi con, mẹ đừng lo lắng.”
Mộ Mộ cũng gật đầu theo.
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn không hiểu mà nhìn tụi nhỏ: “Có cô giáo ngồi cùng sao?”
Triều Triều chỉ chỉ vào một góc trong sân.
Giang Nguyễn Nguyễn nhìn theo hướng cậu bé chỉ thì mới nhìn thấy nơi đó còn có một bậc thang trơn bóng, cô giáo đang ngồi xổm ở đó thân thiết cười nói với một cô bé.
Cô bé kia mặc đồng phục nhà trẻ rất đáng yêu, ngồi ngay ngắn, gượng gạo đặt hai cánh tay lên đầu gối, đôi mắt lại trông mong nhìn chằm chằm về hướng họ.
Khi thấy rõ gương mặt của cô bé, Giang Nguyễn Nguyễn bỗng khẽ giật mình.
Nếu cô không nhận lầm thì đây rõ ràng… Là con gái của Lệ Bạc Thâm.
Cô bé cũng học ở nhà trẻ này sao?
Tiểu Tinh Tinh vốn chỉ đang nhìn chằm chằm vào Triều Triều và Mộ Mộ, nhưng đột nhiên nhìn thấy dì xinh đẹp thì đôi mắt lập tức sáng lên.
Thấy dì xinh đẹp cũng nhìn mình, cô bé còn vui vẻ nhếch khóe miệng lên, đang muốn chào hỏi thì một giây sau, dì xinh đẹp lại dời mắt đi chỗ khác.
Khóe miệng Tiểu Tinh Tinh lại trễ xuống, tủi thân mà nhìn họ.
Vừa rồi rõ ràng dì xinh đẹp đã nhận ra cô bé, nhưng lại không để ý tới cô.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Hôm nay làm việc mệt lắm sao?” Triều Triều thấy mẹ hơi mất tập trung thì quan tâm lắc lắc ngón tay cô.
Giang Nguyễn Nguyễn bỗng tỉnh táo lại, nhếch khóe miệng lên cười nói: “Mẹ không mệt.”
Nghe vậy, Mộ Mộ vui vẻ nắm chặt tay cô rồi nhảy cẫng lên và nói: “Vậy chúng ta về nhà đi!”
Giang Nguyễn Nguyễn bất đắc dĩ gật đầu, cầm tay hai đứa nhỏ đi tới trước mặt cô giáo chào hỏi một tiếng.
Vừa định rời đi, ánh mắt cô lại vô thức rơi lên người cô bé.
Tiểu Tinh Tinh nhìn thấy ba người bọn họ sắp sửa rời đi thì sốt ruột đứng dậy khỏi cầu trượt, ánh mắt nhìn chăm chú vào bọn họ.
Cô giáo đứng bên cạnh sợ cô bé ngã nên vội vàng đưa tay ra đỡ lấy cô bé.
“Cô bé này…”
Giang Nguyễn Nguyễn hơi do dự, nhưng vẫn nhịn không được mà lên tiếng quan tâm.
Hai đứa nhỏ đoán được cô muốn hỏi gì nên vội vàng cướp lời: “Mẹ ơi, bạn ấy cũng học ở trường này, hơn nữa còn học cùng lớp với bọn con nữa! Hôm nay cha mẹ bạn ấy không đến đón nên bạn ấy đã đi theo bọn con đến đây chờ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT