Tịch Mộ Vi nhìn ra ý đồ của cô nên vội xua tay: “Đừng có khách sáo với tớ, hai đứa nó là con nuôi của tớ mà! Mà cậu về muộn như thế đã ăn cơm chưa?”

Giang Nguyễn Nguyễn lắc đầu: “Hơi bận nên chưa kịp ăn.”

Vừa rồi cô vội trị liệu cho ông cụ Tần rồi thảo luận chuyện cung ứng dược liệu với Tần Vũ Trì nên không có cảm giác. Hiện tại nghe bạn thân nhắc nhở, Giang Nguyễn Nguyễn mới phát giác mình hơi đói.

Tịch Mộ Vi bất đắc dĩ nhìn cô một cái: “Biết ngay lúc cậu bận rộn thì sẽ quên ăn mà, mọi người có để lại một ít cơm tối cho cậu rồi này, mau đi ăn chút đi.”

Hai đứa nhóc cũng thúc giục cô đi ăn.

Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy rất ấm áp, được hai đứa nhỏ đẩy đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống ăn qua loa một chút.

Tịch Mộ Vi và hai đứa nhỏ ngồi một bên xem.

Thấy cô ăn sắp xong, Tịch Mộ Vi quan tâm hỏi: “Hôm nay sao cậu trở về trễ thế, bộ tình trạng của bệnh nhân rất nghiêm trọng sao? Tiến triển thế nào?”

Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu cười: “Đúng là rất nghiêm trọng, nhưng tớ nắm chắc mình có thể trị khỏi.”

Không chỉ như thế, cô còn thành công giải quyết vấn đề cung ứng dược liệu của sở nghiên cứu. Nghĩ được chuyện này, Giang Nguyễn Nguyễn lập tức cảm thấy tâm tình khá tốt.

Tịch Mộ Vi nói rất chắc chắn: “Cậu nói nắm chắc thì nhất định có thể trị hết, tớ tin tưởng cậu!”

Hai người trò chuyện thêm đôi ba câu, sau đó thấy thời gian đã không còn sớm nên Tịch Mộ Vi đứng dậy tạm biệt rồi rời đi.

Hai đứa nhóc như hai cái đuôi nhỏ đi theo Giang Nguyễn Nguyễn khắp căn phòng.

Giang Nguyễn Nguyễn thu dọn một lát mới có thời gian quay người lại hỏi han tụi nhỏ.

“Hôm nay đến nhà trẻ vui không hai con? Có đánh nhau với các bạn không?”

Hai đứa nhóc cẩn thận nhớ lại, sau đó dùng sức gật đầu: “Rất vui, hôm nay khi tan học mấy bạn còn nhét thật nhiều đồ ăn vặt cho tụi con nữa!”

Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi bật cười: “Các con được hoan nghênh như thế sao?”

Mộ Mộ nghiêm trang gật đầu rồi quay qua nhìn Triều Triều, nói: “Hôm nay còn có một bạn nữ nói sau khi lớn lên phải gả cho anh hai nữa!”

“Thật sao?” Giang Nguyễn Nguyễn buồn cười nhìn hai đứa nhỏ nhà mình.

Triều Triều hơi sửng sốt, sau đó xụ mặt nhìn em trai một cái, bên tai hơi đỏ lên: “Có một bạn nói vậy, nhưng con không chịu.”

Mộ Mộ nắm lỗ tai làm mặt xấu với anh mình.

Nhìn hai đứa nhỏ đùa giỡn với nhau, trên mặt Giang Nguyễn Nguyễn đều là ý cười.

Mặc dù thời gian đã không còn sớm, nhưng hai đứa nhỏ vẫn quấn lấy cô kể những chuyện lý thú trong nhà trẻ một hồi. Hầu hết đều là Mộ Mộ nói một hơi thật dài, sau đó Triều Triều đưa ra tổng kết.

Giang Nguyễn Nguyễn luôn lắng nghe, thỉnh thoảng còn bật cười vì dáng vẻ đáng yêu của tụi nhỏ.

Chờ đến khi cô sực tỉnh lại thì đã gần mười giờ.

“Mau ngủ đi, ngày mai còn phải đến nhà trẻ đấy!” Giang Nguyễn Nguyễn không cười nữa mà thúc giục hai đứa nhỏ đi lên lầu ngủ.

Hai cậu nhóc nghe lời dừng câu chuyện rồi chạy lên lầu.

Sáng sớm hôm sau, Giang Nguyễn Nguyễn đưa tụi nhỏ đến nhà trẻ rồi lái xe đi sở nghiên cứu.

Chờ kết thúc cuộc họp buổi sáng, Giang Nguyễn Nguyễn và Cố Vân Xuyên cùng đi ra khỏi phòng họp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play