Giang Nguyễn Nguyễn và Triều Triều thấy vậy không nhịn được bật cười: “Được rồi, để mẹ dẫn con đi…”

Vừa nói, cô vừa nhịn không được đưa tay xoa đầu cậu bé.

Thế là cậu bé lập tức nhảy dựng lên: “Mẹ, mẹ đừng xoa nữa, con sắp tè ra quần rồi này!”

Giang Nguyễn Nguyễn buồn cười, vội vàng dẫn nhóc đi.

Tới nhà vệ sinh, Triều Triều dẫn em trai đi vào còn Giang Nguyễn Nguyễn sẽ đứng ở cửa trông hành lý. Trong lúc chờ hai đứa nhỏ, cô lại lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho thầy mình để báo bình an.

Đúng lúc này, một giọng nói hơi quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai cô.

“Phế vật! Các người nhiều người như vậy, chỉ có một đứa trẻ cũng không trông chừng được, các người còn có thể làm được chuyện gì nữa chứ?”

Nghe giọng người nói đang cực kì tức giận đồng thời vương chút lạnh lùng trầm thấp đặc biệt, dễ nghe vô cùng.

Ngón tay Giang Nguyễn Nguyễn đang đánh chữ trên điện điện thoại lập tức cứng đờ.

Đã sáu năm trôi qua, lúc nghe lại giọng nói này cô lại không cảm thấy xa lạ gì cả, nó quen thuộc đến mức đã khắc sâu vào trong xương cốt của cô.

Giang Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu lên, liếc nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông kia.

Người đó đang đứng cách đó không xa, thân hình cao gầy được bao trọn trong bộ vest đen, đôi chân thon dài cộng với khí chất cao quý khiến hắn cực kỳ nổi bật trong đám đông.

Từ góc nhìn của Giang Nguyễn Nguyễn có thể thấy khuôn mặt hoàn mỹ của hắn.

Đường nét sắc sảo như một kiệt tác được chạm khắc cẩn thận bởi Thiên Chúa, không chút tì vết, đẹp đến mức ánh mặt trời cũng phải khiêm nhường.

Lệ Bạc Thâm!

Trái tim Giang Nguyễn Nguyễn đột nhiên thắt lại!

Cô không ngờ ngay ngày đầu tiên mình về nước sẽ gặp phải người đàn ông này.

Tình cảm vốn đã phủ bụi nhiều năm lại đột nhiên dao động, nhưng cũng rất nhanh chóng lặng im trở lại.

Đôi mắt cô lúc này thật bình tĩnh và lạnh nhạt.

Cuối cùng cô cũng có thể mặt không đổi sắc đối diện với người đàn ông này!

Lúc này, hai đứa nhóc cũng đã bước khỏi nhà vệ sinh, dùng giọng đáng yêu nói với Giang Nguyễn Nguyễn: “Mẹ, chúng con xong rồi!”

Giang Nguyễn Nguyễn hoàn hồn, sợ tới mức trái tim gần như ngừng đập.

Trong đầu hiện lên ý nghĩ phải nhanh chóng rời đi, không thể để Mộ Mộ và Triều Triều gặp người đàn ông này được.

Khuôn mặt của hai đứa con cô rất giống hắn!

Chỉ cần chạm mặt thì mọi chuyện sẽ bại lộ!

Cô không muốn dính líu gì đến người đàn ông đó nữa!

Giang Nguyễn Nguyễn hoảng sợ đến mức nhanh chóng trả lời: “Xong rồi? Vậy thì chúng ta mau đi thôi, đừng để mẹ nuôi của hai đứa đợi lâu.”

Sau đó không đợi hai đứa nhỏ trả lời, cô vội vàng kéo hành lý và hai đứa rời đi.

Bên này Lệ Bạc Thâm đang nói chuyện điện thoại, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc thì không khỏi nhìn qua.

Vừa liếc qua, hắn chỉ thoáng bắt kịp một bóng dáng xinh đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play