Khi thấy bàn tay của hai người lướt qua nhau, ánh mắt của Lệ Bạc Thâm tối sầm lại.
Giang Nguyễn Nguyễn cầm điện thoại lên, nhìn thấy tên người gọi, là Tịch Mộ Vi.
Tối nay vì cuộc hẹn đến nhà họ Tần nên cô đã gửi hai đứa nhỏ cho cô bạn thân.
Nhìn thấy cuộc gọi của cô, Giang Nguyễn Nguyễn tưởng hai đứa nhỏ xảy ra chuyện gì nên vội nghe máy.
Khi vuốt màn hình điện thoại, đầu ngón tay của cô vô tình chạm vào loa ngoài.
Giang Nguyễn Nguyễn không để ý, vội alo một tiếng.
Giây tiếp theo, hai giọng nói nhẹ nhàng dễ thương vang lên: “Mẹ ơi, khi nào mẹ về ạ?”
Giang Nguyễn Nguyễn giật mình, cô vội bịt loa lại, đồng thời tắt loa ngoài.
Giọng nói của hai đứa nhỏ biến mất.
Mặc dù vậy nhưng tim của Giang Nguyễn Nguyễn vẫn đập mạnh, toàn thân bất an. Cô vô thức liếc nhìn sang Lệ Bạc Thâm đang đứng một bên.
Phản ứng đầu tiên của cô là sợ Lệ Bạc Thâm biết được sự tồn tại của hai đứa nhỏ.
Sắc mặt của Lệ Bạc Thâm đen như đít nồi, ánh mắt càng lạnh lùng hơn.
Hắn nghe rõ giọng nói ở đầu bên kia của điện thoại.
Là một cậu nhóc gọi Giang Nguyễn Nguyễn là mẹ.
Người phụ nữ này kết hôn rồi?
Nhận ra điều này, cơn thịnh nộ trào dâng trong lòng hắn.
Lệ Bạc Thâm nghiến răng nghiến lợi, ép bản thân bình tĩnh lại.
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể kiềm chế ý muốn đẩy người phụ nữ này vào góc tường và tra hỏi cô!
Tần Vũ Trì không nhận ra sự kỳ lạ ngầm giữa hai người. Anh ta mỉm cười hỏi: “Bác sĩ Giang, cô kết hôn rồi sao?”
Trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn có chút mơ hồ, tùy tiện gật đầu.
Thấy vậy, Tần Vũ Trì cười: “Còn có cả con rồi, thật sự không nhìn ra.”
Giang Nguyễn Nguyễn nói: “Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại.”
Nói xong, cô không nhìn mặt Lệ Bạc Thâm nữa. Cô rời khỏi phòng mà không hề quay đầu lại.
Giang Nguyễn Nguyễn đi ra khỏi phòng, cẩn thận nhỏ giọng nói với hai đứa nhỏ đầu bên kia điện thoại: “Ngoan, bây giờ mẹ đang chữa trị cho bệnh nhân, tối nay mới về, các con chơi với mẹ nuôi trước đi.”
Hai đứa nhỏ đã quen chuyện mẹ về muộn vì công việc nên ngoan ngoãn dạ vâng.
Cùng lúc đó, trong phòng, vẻ mặt Lệ Bạc Thâm đã lạnh như muốn đóng băng, cảm thấy lửa giận dâng trào mãnh liệt.
Vừa rồi cái bắt hụt của Tiểu Tinh Tinh và tiếng gọi “Mẹ” trong điện thoại nhiều lần hiện ra trong đầu hắn.
Khó trách lúc cô nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh lại lạnh nhạt như vậy, thì ra người phụ nữ này đã kết hôn, thậm chí còn có con với người đàn ông khác! Cho nên năm đó mới bỏ lại con mình!
Hắn nhìn chằm chằm đứa con gái còn đứng ở đó, trên mặt con bé khó nén mất mát, nhưng nhìn thấy người phụ nữ kia ra ngoài thì vẫn ngước mắt trông mong nhìn chằm chằm cửa, chờ cô trở lại.
Cảnh này càng làm tim hắn nhói đau.
Chờ được thì đã sao, người phụ nữ kia vẫn sẽ không cần con!
Sắc mặt Lệ Bạc Thâm đen đến dọa người, sải bước đi đến bên cạnh Tiểu Tinh Tinh, khom lưng bế cô bé lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT