Thấy vậy, Cố Vân Xuyên đang định mở miệng thì lại bị Giang Nguyễn Nguyễn ngăn lại, cô bình tĩnh hỏi: “Phó tổng, cô đang có ý gì vậy…?”
“Tôi hy vọng giá cả sẽ tăng lên hai phẩy so với ban đầu.”
Phó Vi Trữ lạnh lùng trả lời.
“Tăng hai phẩy?”
Cố Vân Xuyên sững sờ: “Phó tổng, không phải trước đó chúng ta đã đàm phán xong rồi sao? Hiện tại đã đến lúc ký hợp đồng, tại sao cô lại đột nhiên tăng giá?”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh, Phó Vi Trữ thoải mái bắt chéo chân, giọng điệu nhàn nhã: “Quả thực là trước đó tôi đã đồng ý, nhưng mà nhìn chung năm nay giá dược liệu trên thị trường đang có xu hướng tăng cao. Nếu như chúng tôi vẫn giữ nguyên giá cả như thỏa thuận ban đầu thì công ty chúng tôi sẽ phải chịu lỗ rất nhiều. Hy vọng bác sĩ Cố thông cảm.”
Cô ta nói hay thật.
Sắc mặt của Cố Vân Xuyên đã lạnh như băng. Lúc anh nhíu mày định nói thêm gì đó nhưng đã bị Giang Nguyễn Nguyễn ngăn lại.
“Tôi thấy cô Phó đột nhiên muốn tăng giá là vì gặp tôi đúng không? Tôi hiểu rất rõ giá cả của dược liệu trên thị trường. Nếu bên cô muốn tăng giá thì chúng ta vẫn có thể từ từ đàm phán lại, nhưng mà cô muốn tăng một lần hai phẩy như thế thì quá vô lý.”
Vốn dĩ Giang Nguyễn Nguyễn chỉ muốn nghiêm túc giải quyết công việc nhưng rõ ràng là đối phương đang cố tình ý gây khó dễ, đã vậy thì không có lý do gì để cô phải tiếp tục nhẫn nhịn nữa.
Phó Vi Trữ nghe vậy thì cau mày không hài lòng, cô ta lạnh lùng nói: “Không cần biết là vì cái gì, đây là giá hiện tại của chúng tôi, nếu như hai người cảm thấy không phù hợp thì chúng tôi cũng không thiếu mối làm ăn này.”
Giang Nguyễn Nguyễn bình tĩnh trả lời: “Nếu đã thế thì coi như chuyến này chúng tôi đi không công đi. Hợp tác với một công ty không giữ chữ tín như nhà họ Phó thì chúng tôi cũng không yên tâm được.”
Nói xong, Giang Nguyễn Nguyễn đứng dậy nói với Cố Vân Xuyên: “Chúng ta đi thôi.”
Cố Vân Xuyên gật đầu rồi hai người cùng nhau rời khỏi quán cà phê.
“Giữa cô và Phó Vi Trữ đã từng xảy ra chuyện gì sao?”
Sau khi rời khỏi quán, cuối cùng Cố Vân Xuyên cũng không nhịn được lòng tò mò.
Trong lúc đang bàn chuyện hợp tác, anh có thể cảm nhận được rất rõ chuyện Phó Vi Trữ có địch ý với Giang Nguyễn Nguyễn.
Giang Nguyễn Nguyễn không muốn nhớ lại quá nhiều về chuyện năm đó, cô chỉ trả lời đơn giản: “Đúng vậy.”
Thấy cô không muốn nói gì thêm, Cố Vân Xuyên cũng không hỏi nữa. Anh chuyển chủ đề sang chuyện dược liệu: “Nếu như không hợp tác với nhà họ Phó, chúng ta phải tìm bên bán dược liệu mới.”
Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Vậy thì cứ đi tìm thôi. Hải Thành này rộng lớn như vậy, chắc chắn sẽ có những bên bán dược liệu khác sẵn sàng hợp tác với chúng ta.”
“Ừm.” Cố Vân Xuyên mỉm cười gật đầu.
Thay vì lo chuyện tìm bên bán dược liệu khác, anh càng lo chuyện Giang Nguyễn Nguyễn bị người khác nhắm đến.
Trong quán cà phê, sau khi Giang Nguyễn Nguyễn rời đi, Phó Vi Trữ lạnh lùng nói với Lâm Thành: “Lập tức đi báo cho tất cả những công ty bán dược liệu ở Hải Thành. Nếu như công ty nào dám hợp tác với viện nghiên cứu VR thì công ty đó sẽ trở thành kẻ địch của nhà họ Phó!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT