Sau khi về nước cô đã nghĩ đến chuyện gặp lại người họ Lệ sẽ rất khó xử, nhưng mà vốn dĩ cô đã không hề nghĩ đến chuyện sẽ vướng vào Lệ Bạc Thâm nữa, chứ đừng nói gì đến chuyện sẽ gặp lại Tống Viện như thế này.
Nghe được câu trả lời của cô, đôi mày của Lệ Bạc Thâm lại cau chặt, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Suy cho cùng thì những gì Giang Nguyễn Nguyễn nói đều là sự thật.
Cho tới bây giờ thành kiến của mẹ anh hắn đối với Giang Nguyễn Nguyễn vẫn không giảm bớt.
Nhất thời, bầu không khí trong phòng khách lại rơi vào im lặng.
“Thiếu phu nhân, thiếu gia.” Thím Trương thận trọng nói: “Đã đến lúc đưa bọn trẻ đi học rồi.”
Nghe thấy lời này, cả hai lập tức tỉnh táo lại.
Giang Nguyễn Nguyễn dẫn theo hai đứa nhỏ, hơi do dự một lát xong cô vẫn mở lời hỏi Lệ Bạc Thâm: “Tinh Tinh… Anh định đưa nó đi hay để lại cho tôi tiếp tục chăm sóc?”
Những lời Tống Viện vừa nói như một hồi chuông cảnh tỉnh đối với cô, việc Tinh Tinh ở lại đây với cô cũng không phải chuyện hay.
Lệ Bạc Thâm đang định lên tiếng thì đứa bé dưới chân đã tức tốc buông chân hắn ra, chạy nhanh đến bên người Giang Nguyễn Nguyễn rồi túm lấy vạt váy của cô.
Thấy vậy, cả hai đều sững sờ.
Sáng giờ Tiểu Tinh Tinh đã nghe thấy chuyện mình phải rời khỏi dì xinh đẹp hai lần rồi, đôi mắt đỏ hoe của cô bé lại trở ướt đẫm, cô bé dùng ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm Lệ Bạc Thâm, nếu Lệ Bạc Thâm đưa bé đi, chắc chắn bé sẽ tiếp tục bật khóc.
Lệ Bạc Thâm vốn không định đưa Tinh Tinh đi, hắn nói: “Tình hình của Tinh Tinh vẫn chưa ổn định, trong khoảng thời gian phải làm phiền cô rồi, nếu không tiện cô có thể bảo thím Trương đưa con bé về bất cứ lúc nào.”
Giang Nguyễn Nguyễn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô bé, khẽ gật đầu.
Thấy cô đã đồng ý, vẻ đáng thương trên mặt Tiểu Tinh Tinh lập tức rút lại, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.
(*Muốn nhanh chóng đạt thành quả mà nóng vội sẽ không đạt được thành công, hay nói cách khác là đốt cháy giai đoạn sẽ dẫn đến thất bại. Từ “dục tốc” ám chỉ sự vội vàng, không kiên nhẫn, còn “bất đạt” thể hiện sự không thành công, thất bại.)
Sau khi Tống Viện rời khỏi nhà Giang Nguyễn Nguyễn, trên đường trở về, bà ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn chọn gọi điện cho Phó Vi Trữ.
Ở đầu bên kia, Phó Vi Trữ nhìn thấy mới sáng sớm mà bà đã gọi đến thì trong lòng lại có chút khó hiểu.
“Vi Trữ, dì đã nói chuyện với Bạc Thâm rồi, chuyện lúc trước Bạc Thâm nói muốn giải trừ hôn ước đó, sau này nó sẽ không nhắc đến nữa.” Tuy đây chỉ là yêu cầu đơn phương của bà ta nhưng rõ ràng con trai bà ta cũng không từ chối nên Tống Viện đã tức tốc gọi điện báo cho Phó Vi Trữ biết.
Nghe vậy, Phó Vi Trữ vui mừng khôn xiết: “Thật không dì?”
Nói xong, cô ta lại giả vờ ủy khuất, hỏi: “Nhưng còn Giang Nguyễn Nguyễn thì sao ạ? Hình như cô ấy có quan hệ rất thân thiết với Bạc Thâm. Tinh Tinh cũng rất thích cô ấy nữa.”
” …”
Nhắc đến Giang Nguyễn Nguyễn, giọng điệu của Tống Viện trầm xuống: “Con không cần lo lắng vì cô ta, vợ tương lai của Bạc Thâm chỉ có thể là con! Hơn nữa, Tinh Tinh chỉ là một đứa trẻ, con phải kiên nhẫn đối xử với con bé một chút. Chuyện lần này coi như bỏ qua, về sau nhất định không được tái phạm nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT