Nói xong, hắn quay lại nhìn cô bé ở cạnh bàn: “Tinh Tinh, lại đây.”
Cô bé bĩu môi, quay lại lễ phép cúi đầu chào Tịch Mộ Vi rồi mới sải bước đi ngang qua ba mình.
Lệ Bạc Thâm hơi nhướng mày nhưng không nói gì, dẫn đám người đi theo phía sau cô bé.
Vừa ra khỏi nhà hàng, Lệ Bạc Thâm đưa tay định bế cô bé lên xe có điều đã bị cô bé tức giận né tránh.
Lộ Khâm thấy vậy, vội vàng tiến lên ôm lấy tiểu tiểu thư.
Chiếc xe chậm rãi khởi động.
Lệ Bạc Thâm ngồi ở ghế sau, duỗi cánh tay dài ra, bế con gái lên và đặt cô bé vào lòng.
Cô bé không còn nơi nào để trốn, chỉ có thể bị hắn ôm như búp bê, tức giận cúi đầu không nhìn hắn.
“Nói cho ba biết, ngoài người dì vừa rồi, còn có người dì nào đi cùng con không?”
Lệ Bạc Thâm nhiệt tình hỏi.
Cô bé liếc nhìn hắn và càng tức giận hơn khi cho rằng dì xinh đẹp kia đã bỏ đi vì hắn.
Thấy miệng cô bĩu môi đến mức có thể treo được cả can dầu, Lệ Bạc Thâm trêu chọc nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Con bỏ nhà đi, ba còn chưa tính sổ với con nữa đấy, giờ lại giận ngược lại ba sao? Con có biết ba lo lắng đến thế nào không? Nói cho ba biết, tại sao con lại muốn bỏ nhà đi?”
Cô bé né tránh bàn tay to lớn của hắn, dùng lực quay đầu sang một bên, không muốn để ý đến hắn.
Vừa nhìn đã biết cô bé đang tức giận không nhẹ đâu.
Lệ Bạc Thâm bất đắc dĩ nhếch môi, dù sao hắn cũng không thể làm gì tổ tông nhỏ của mình được: “Con không muốn nói cũng không sao, ba sẽ không ép buộc con, nhưng mà con hứa với ba là lần sau con không được bỏ nhà đi nữa đấy.”
Nói xong, hắn lại ngước mắt lên nhìn Lộ Khiêm đang ngồi phía trước, nhẹ giọng nói: “Đi kiểm tra camera giám sát của nhà hàng đi.”
Xem ra hắn vẫn chưa bỏ cuộc!
Lộ Khiêm đành phải nhận mệnh lệnh: “Được, thiếu gia!”
Hai mươi phút sau, chiếc xe từ từ dừng lại trước cổng trang viên nhà họ Lệ.
Tiểu Tinh Tinh không muốn ai bế mình, cô bé tự mình chậm rãi xuống xe và im lặng đi về phía trước.
Lệ Bạc Thâm lẳng lặng đi theo phía sau.
Hai cha con vừa bước vào cửa thì nghe thấy có giọng nói vang lên…
“Tiểu Tinh Tinh!”
Phó Vi Trữ đang ở trong phòng khách, nhàn nhã lướt di động. Khi nghe thấy tiếng người đang đi vào, cô ta ngước mắt lên nhìn.
Vừa thấy đó là Tiểu Tinh Tinh, cô ta lập tức chạy tới ôm cô bé: “Con về rồi! Tại sao con lại bỏ đi mà không nói một lời?! Dì sợ quá đi mất! Con không sao chứ? Con có bị thương chỗ nào không?”
Cô ta vừa nói vừa khẩn trương kiểm tra cơ thể cô bé.
Nhất thời Tiểu Tinh Tinh có chút choáng váng vì bị cô ta bất ngờ ôm vào lòng.
Giọng nói đạo đức giả của Phó Vi Trữ vang lên bên tai khiến cho ánh mắt của cô bé dần trở nên lạnh lùng.
Người phụ nữ này thực sự không biết vì sao cô bé lại bỏ nhà đi ư?
Nếu như lúc sáng cô ta không nói rằng sau này ba sẽ không thích cô bé nữa và còn đe dọa cô bé thì cô bé đã không lén lút bỏ nhà ra đi.
Nghĩ tới bộ mặt đạo đức giả của người trước mặt, lại nghĩ đến dì xinh đẹp hôm nay gặp được…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT