Sau khi bàn bạc với Lục Cảnh Ngự, Lệ Bạc Thâm cảm thấy tốt nhất là nên gọi Giang Nguyễn Nguyễn đến càng sớm càng tốt, cho nên hắn lập tức lấy điện thoại gọi cho Giang Nguyễn Nguyễn.

Nhưng mà hắn đã gọi đi rất lâu vẫn không có người nhấc máy.

Khuôn mặt tối sầm của Lệ Bạc Thâm càng tối hơn nữa.

Mới qua mấy ngày bình yên mà hắn lại suýt quên mất trái tim của người phụ nữ này tàn nhẫn như thế nào.

Cô không chỉ không nghe lời giải thích của hắn mà thậm chí còn chặn số điện thoại của hắn, như thể cô đang chứng minh sự quyết tâm của mình cho hắn thấy.

“Làm sao vậy?” Lục Cảnh Ngự thấy vẻ mặt hắn không đúng, trong lòng thoáng chìm xuống.

Tình trạng của Tiểu Tinh Tinh thật sự không thể để đợi lâu hơn nữa, càng kéo dài, các triệu chứng của Tiểu Tinh Tinh sẽ càng tệ hơn.

Lệ Bạc Thâm nhìn theo tầm mắt của anh ta, liếc nhìn về phía phòng của Tiểu Tinh Tinh, trầm giọng nói: “Làm phiền cậu ở đây trông chừng một chút, bây giờ tớ sẽ đi tìm cô ấy ngay.”

Nói xong, hắn liền gọi Lộ Khiêm đi theo đến nhà Giang Nguyễn Nguyễn.

Người mở cửa chính là quản gia mà bọn họ mới tìm được hôm kia, lúc thấy bọn họ đến, bà mỉm cười chào hỏi: “Các người đến tìm cô Giang sao? Bây giờ cô ấy không có ở đây, các người có muốn vào chờ không?”

Nghe vậy, sắc mặt Lệ Bạc Thâm trầm xuống: “Cô ấy đi đâu?”

Thím Lý nói: “Hình như cô ấy đưa con đến khu vui chơi, các người tìm cô Giang có việc gì không? Có cần tôi báo lại một tiếng không?”

Chưa gì Lệ Bạc Thâm đã xoay người rời đi.

Phía sau, Lộ Khiên vẫn còn đứng lại mỉm cười với thím Lý: “Không cần, chúng tôi sẽ đi tìm cô ấy.”

Nói xong, anh ta vội vàng đuổi theo bước chân của ông chủ.

“Ông chủ, bây giờ chúng ta đi…” Vừa rồi anh ta chỉ thuận miệng nói vậy với thím Lý, anh ta không biết ông chủ định đi đâu.

Lệ Bạc Thâm nhíu chặt mày: “Đến khu vui chơi.”

Lệ Bạc Thâm đáp lại một tiếng rồi vội vã đi đến khu vui chơi.

Sau khi mua vé và vào của, hai người nhận ra mình không biết lúc này Giang Nguyễn Nguyễn đang chơi trò nào.

Lệ Bạc Thâm lạnh giọng ra lệnh: “Chia nhau ra tìm, tìm được lập tức thông báo cho tôi.”

Lộ Khiêm đồng ý, hai người bắt đầu chia nhau ra tìm các trò khác nhau.

Một lúc sau, điện thoại của Lộ Khiêm gọi đến: “Ông chủ, hình như tôi đã nhìn thấy cô Giang.”

Lệ Bạc Thâm hỏi địa điểm rồi vội vàng đi tới.

Bởi vì là hôm nay không phải ngày cuối tuần, trong khu vui chơi có rất ít người cho nên rất nhanh hai người đã tìm thấy bốn người kia đang đứng trước cửa nhà ma.

Xem ra hình như bốn người bọn họ đang giằng co gì đó, nói chính xác là chỉ có Giang Nguyễn Nguyễn đang giằng co với hai đứa nhỏ.

Hai đứa nhỏ chia ra hai bên trái phải kéo cánh tay Giang Nguyễn Nguyễn nhưng cô vẫn kiên trì đứng yên một lúc lâu.

“Mẹ vào với chúng con đi, chúng con sẽ bảo vệ mẹ!” Mộ Mộ vừa kéo vừa làm nũng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play