Khi ánh mắt họ chạm vào nhau, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy như có một tia sét từ trời xanh giáng thẳng vào đầu mình.

“Cô bé này… chẳng lẽ là con gái của Lệ Bạc Thâm sao?”

Tịch Mộ Vi cũng ngừng dùng đũa, nhìn chằm chằm vào cô bé mấy giây, trong lòng trầm xuống, chần chờ nói: “Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?”

Với tư cách là bạn thân nhất của Giang Nguyễn Nguyễn, Tịch Mộ Vi biết rõ mọi chuyện xảy ra vào sáu năm trước.

Cô bé này thoạt nhìn chỉ mới năm sáu tuổi, cùng tuổi với Triều Triều và Mộ Mộ.

Nếu đây thực sự là con gái của Lệ Bạc Thâm thì điều đó có nghĩa là sau khi ly hôn với Giang Nguyễn Nguyễn, hắn lập tức tái hôn với Bạch Nguyệt Quang, sau đó sinh ra cô con gái này!

Hắn gấp tái hôn đến vậy sao?

Tịch Mộ Vi chỉ nghĩ đó đã cảm thấy bất công thay cho bạn thân của mình.

Giang Nguyễn Nguyễn không biết cô ấy đang nghĩ gì, lúc này cô đang nghĩ về chuyện xảy ra sau khi cô nhặt được cô bé này, càng nghĩ càng khẳng định đây chính là con gái của Lệ Bạc Thâm.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của cô trông rất khó coi: “Tớ cảm thấy là trùng hợp thật rồi.”

Thấy cô khẳng định như vậy, trong lòng Tịch Mộ Vi trầm xuống, liếc nhìn cô bé đang bối rối, hạ giọng hỏi Giang Nguyễn Nguyễn: “Vậy thì chúng ta nên làm gì bây giờ? Có lẽ Lệ Bạc Thâm đã lên đường đến đây rồi.”

Giang Nguyễn Nguyễn đắn đo suy nghĩ một lúc.

Một lúc sau, cô mới lấy điện thoại di động ra, đẩy vào tay Tịch Mộ Vi: “Cậu cầm điện thoại di động của tớ đi, nói với hắn người gọi vừa rồi là cậu, tớ dẫn Triều Triều và Mộ Mộ ra bãi đậu xe đợi cậu trước.”

Tịch Mộ Vi lập tức hiểu ý, cô ấy gật đầu.

Giang Nguyễn Nguyễn liếc nhìn cô bé vẫn chưa kịp phản ứng bên cạnh, nhưng cô đã quyết là sẽ không mềm lòng nữa: “Tớ giao cô bé này cho cậu.”

Sau khi dặn dò xong liền quay đầu nhìn về phía hai đứa nhỏ của mình, nói: “Đi thôi.”

Triều Triều và Mộ Mộ không hỏi gì, ngoan ngoãn đứng dậy đi theo cô.

Khi đi ngang qua cô bé, góc quần áo của Giang Nguyễn Nguyễn đã bị một bàn tay nhỏ bé nắm lấy.

Giang Nguyễn Nguyễn quay lại nhìn cô bé với ánh mắt phức tạp.

Cô bé đang nắm chặt góc áo cô, đôi mắt to tràn đầy hoảng sợ.

Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của cô bé, Giang Nguyễn Nguyễn vẫn không thể dứt khoát được.

Mặc kệ giữa cô và Lệ Bạc Thâm có phát sinh ra chuyện gì đi chăng nữa thì đứa trẻ này vẫn vô tội.

Cuối cùng, Giang Nguyễn Nguyễn vẫn trấn an cô bé: “Dì có việc phải về trước, dì ấy sẽ chăm sóc cho con, con ngoan ngoãn ở đây đợi, ba con sẽ tới ngay thôi.”

Nói xong liền dứt khoát gạt tay cô bé ra, nhanh chóng bước ra khỏi phòng, suốt cả chặng đường không dám quay đầu nhìn lại.

Cùng lúc đó, Tịch Mộ Vi vội vàng nhờ phục vụ mang ba bộ bát đĩa thừa đi.

Người phục vụ bưng bát đĩa đi không bao lâu thì cánh cửa gỗ lại bị đẩy ra.

Là một nhóm vệ sĩ mặc Vest đen chỉnh tề, có vẻ như tất cả họ đều đã được huấn luyện bài bản, đồng loạt bước lên xếp thành hai hàng, chừa lại một lối đi ngay giữa.

Chứng kiến tình cảnh này, Tịch Mộ Vi theo bản năng đứng thẳng người, cố gắng bình tĩnh nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy là Lệ Bạc Thâm với khuôn mặt lạnh lùng đang sải bước từ bên ngoài đi vào.

Trong phòng chỉ có hai người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play