Đôi mắt sâu thẳm của Lệ Bạc Thâm tối sầm lại, vì sợ đánh thức người trong lòng nên hắn vẫn giữ nguyên tư thế này không hề nhúc nhích.

Ở bên cạnh, thím Trương nhìn thấy thiếu gia ôm thiếu phu nhân mà trong ngực thiếu phu nhân còn đang ôm tiểu tiểu thư, trong lòng bà chợt lóe lên một ý nghĩ.

Mặc dù thiếu phu nhân đã rời đi sáu năm, nhưng nếu cô ấy muốn quay trở lại cũng không phải là không thể.

Nghĩ đến đây, ánh mắt thím Trương thoáng hiện lên nét vui vẻ.

“Thiếu gia, cậu đưa thiếu phu nhân và tiểu tiểu thư lên nghỉ ngơi đi, để hai người nằm vậy suốt đêm, ngày mai thức dậy chắc chắn thiếu phu nhân sẽ bị đau lưng, cô ấy vẫn còn phải đi làm mà.”

Lệ Bạc Thâm nhăn mày, nhìn khuôn mặt đang ngủ say trong vòng tay, đắn đo một lúc, sau đó hắn mới khẽ gật đầu.

Thấy hắn đồng ý, thím Trương bước lên phía trước bế Tiểu Tinh Tinh khỏi tay Giang Nguyễn Nguyễn, cũng may là Tiểu Tinh Tinh ngủ say, lúc bị thím Trương bế lên cũng chỉ hơi nghiêng đầu đi chứ không tỉnh lại.

Thím Trương ôm tiểu thư lên xong thì mở miệng cười nói: “Thiếu phu nhân làm phiền cô rồi.”

Nói xong bà ấy lại đứng sang một bên chờ Lệ Bạc Thâm hành động.

Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm hơi do dự.

Qua hồi lâu sau, hắn mới thận trọng nghiêng người, ôm lấy Giang Nguyễn Nguyễn.

Người phụ nữ đó lập tức nằm trọn trong vòng tay của hắn, vô thức nghiêng đầu tựa đầu vào vai hắn, mãi đến lúc hắn đứng dậy cô vẫn không tỉnh dậy.

Lệ Bạc Thâm nhìn người trong tay, lông mày khẽ cau lại, đáy mắt có chút không vui.

Người phụ nữ này, như thể cô ấy không có trọng lượng mà nằm gọn trong vòng tay hắn, rốt cục mấy năm quay cô đã chăm sóc bản thân như thế nào vậy?

Thím Trương nhìn thiếu gia ôm thiếu phu nhân vào lòng, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng.

Nhìn như thế nào cũng thấy thiếu gia và thiếu phu nhân xứng vô cùng!

Quả thật Giang Nguyễn Nguyễn đã rất mệt mỏi, bình thường cô ngủ rất nông nhưng hôm nay lại ngủ say đến mức bị ôm đến tận phòng trên lầu cũng không hay biết.

Lệ Bạc Thâm đi đến bên giường, cẩn thận cúi người đặt cô lên giường, sau đó chỉnh chỉnh gối nằm lại cho cô rồi mới đứng dậy.

Nãy giờ thím Trương vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ, lúc này thấy hắn chăm sóc Giang Nguyễn Nguyễn như vậy thì nét vui vẻ trong mắt càng nhiều hơn, bước tới đặt Tiểu Tinh Tinh lên bên cạnh Giang Nguyễn Nguyễn, đắp chăn bông cho hai người bọn họ sau đó lại đứng dậy bước sang một bên.

Thấy ánh mắt thiếu gia vẫn còn dừng lại trên mặt thiếu phu nhân, thím Trương quan tâm nói: “Thiếu gia, ngài cũng đi nghỉ ngơi đi bên này có tôi trông chừng là được rồi, không phải ngày mai cậu còn phải đi làm sao?”

Lời vừa dứt, chỉ thấy đôi mày của thiếu gia hơi nhăn lại, hắn lắc đầu: “Không cần, tôi không mệt. Tôi còn lo chuyện Tinh Tinh bị bệnh, dì cứ đi nghỉ ngơi đi.”

Nghe vậy, ánh mắt thím Trương hiện lên chút trêu chọc.

Thiếu gia nói lo cho tiểu tiểu thư mà ánh mắt cứ dán chặt vào mặt thiếu phu nhân.

Nhưng mà để nhà ba người của bọn họ ở riêng với nhau cũng tốt, có thể bồi dưỡng chút tình cảm.

Nghĩ vậy thím Trương cũng không khăng kiên trì nữa, yên lặng lui ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play