Giang Nguyễn Nguyễn bấm véo lòng bàn tay, đè nén sự nghi ngờ trong lòng, ngước mắt lên dửng dưng nhìn vào mắt hắn.

Ánh mắt hai người giao nhau trong giây lát, khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của người phụ nữ, Lệ Bạc Thâm hơi nhíu mày, trong lòng hiện lên một tia không vui.

Phó Vi Trữ luôn chú ý đến sắc mặt của Lệ Bạc Thâm, khi nghe đến chủ đề này, hắn vô thức nhìn về phía người phụ nữ kia, trong lòng cô ta dâng lên một cảm giác ghen tị.

“Việc này không cần phải vội.” Ánh mắt Lệ Bạc Thâm khóa chặt trên khuôn mặt người đối diện.

Hắn muốn xem khi nghe được đáp án như vậy, người phụ nữ kia còn có thể giữ bình tĩnh như vậy hay không!

Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn vốn đang sững sờ, sau đó cô nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm.

Đúng vậy, tuy bọn họ chưa kết hôn,

dù họ chưa kết hôn nhưng đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn cũng sẽ xảy ra, nên cô cũng không kinh ngạc lắm.

Ý thức được điều này, ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn lại rủ xuống, giơ đũa ra như không có việc gì, giống như cuộc đối đầu vừa rồi không liên quan gì đến cô.

Phó Vi Trữ nghe được đáp án ngoài ý muốn như vậy, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.

Lần trước khi cô ta nói chuyện hôn sự với Lệ Bạc Thâm, rõ ràng thái độ của người đàn ông này như một, đột nhiên bây giờ lại có sự thay đổi.

Ông cụ Tần đương nhiên không hài lòng lắm với câu trả lời của Lệ Bạc Thâm, ông cụ nhíu mày muốn hối thúc hắn lần nữa.

Thấy vậy, Phó Vi Trữ nhanh chóng mở miệng: “Đúng vậy, tóm lại cháu cũng không chạy trốn. Ông nội Tần cũng đừng thúc giục nữa, hiện tại bọn cháu đang rất tốt, hơn nữa, không dễ dàng gì Bạc Thâm mới thu xếp thời gian đến thăm ông, hôm nay đừng nói đến chuyện của bọn cháu nữa, nói chút chuyện khiến ông vui vẻ đi.”

Nếu nói thêm gì nữa, cô ta sợ Lệ Bạc Thâm lại đổi chủ đề, nói rằng hắn muốn giải trừ hôn ước với cô ta.

Vẫn còn đang ở trước mặt Giang Nguyễn Nguyễn.

Vậy cô ta đâu còn thể diện nữa!

Tần Vũ Trì thấy cô ta không muốn nói tiếp về chủ đề này nữa, anh ta mỉm cười tiếp lời: “Anh Thâm vẫn luôn đam mê công việc như vậy. Ông nội không cần phải quản, tất nhiên anh Thâm có ý định của riêng mình!”

Ông cụ Tần nhíu mày: “Công việc quan trọng nhưng chuyện hôn sự cũng không thể trì hoãn mãi như vậy được. Tinh Tinh đã lớn như vậy rồi mà vẫn chưa có mẹ chăm sóc, mấy người không đau lòng nhưng tôi cảm thấy đau lòng!”

Phó Vi Trữ vội vàng úp mở trả lời.

Giang Nguyễn Nguyễn nghĩ đến cô bé kia, cô cũng cảm thấy không đành lòng.

Khó trách, cô bé luôn chạy đến chỗ của cô.

Hóa ra ở nhà không có mẹ chăm sóc.

Ngay lúc cô đang thất thần, cô đột nhiên nghe thấy tên mình trong miệng ông cụ.

“Bác sĩ Giang thì sao? Cô đã kết hôn chưa?”

Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn khôi phục lại tinh thần, sửng sốt một chút rồi nói: “Vẫn chưa.”

Ông cụ Tần hài lòng quan sát cô một lượt, mỉm cười đề nghị: “Cô thấy Vũ Trì nhà tôi thế nào? Có muốn cân nhắc một chút hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play