Giang Nguyễn Nguyễn bị kéo đi thẳng đến phòng khách rồi ấn ngồi ghế sa lon.
Ba đứa nhỏ như ba cái đuôi ngồi xuống sát bên cạnh Giang Nguyễn Nguyễn, lo lắng nhìn đầu ngón tay được băng bó của cô.
Lệ Bạc Thâm thì tìm kiếm hộp thuốc y tế trong phòng khách.
Cuối cùng vẫn là Triều Triều bước xuống ghế salon, lấy hộp y tế ra từ dưới tủ TV rồi đưa cho hắn.
Lệ Bạc Thâm sờ sờ đầu đứa nhỏ, xách hộp thuốc rồi đứng bên cạnh Giang Nguyễn Nguyễn.
Đám nhỏ đồng loạt tránh ra.
Người đàn ông mặt không đổi sắc ngồi xuống bên cạnh Giang Nguyễn Nguyễn, quanh người tràn ngập áp suất thấp, nhưng động tác vẫn khá dịu dàng.
Giang Nguyễn Nguyễn im lặng nhìn mấy giây rồi nhịn không được dời mắt đi, cố gắng bình tĩnh mà nhìn xuống mặt đất.
Nhìn nữa cô sợ mình sẽ sinh ra hiểu lầm không cần thiết.
Rõ ràng người đàn ông này chỉ hận cô, hiện tại tại sao lại quan tâm cô như thế…
Sau khi bôi thuốc xong, Lệ Bạc Thâm lại lấy ra một miếng băng keo cá nhân rồi dán lên vết thương của cô.
Giang Nguyễn Nguyễn phát hiện cuối cùng hắn cũng buông tay mình ra thì âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy kéo khoảng cách giữa hai người rồi nhẹ nhàng nói cám ơn: “Làm phiền anh.”
Nghe vậy, người đàn ông cau mày lại, nhưng không nói gì nữa.
Giang Nguyễn Nguyễn quay đầu nhìn đống bừa bộn trên mặt đất trong bếp, đứng dậy muốn đi vào tiếp tục dọn dẹp.
“Cô muốn làm cái gì đó?” Giọng nói tức giận của Lệ Bạc Thâm vang lên bên tai cô.
Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi dừng bước rồi giải thích: “Đống trên đất còn chưa được thu dọn, tôi sợ bọn nhỏ đi vào dẫm phải.”
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt Lệ Bạc Thâm bỗng sầm xuống.
Hắn thực sự không ngờ lý lịch của người phụ nữ này đẹp mắt như vậy mà lại không tự chăm sóc bản thân mình được!
Nhìn thấy sắc mặt âm trầm của hắn, Giang Nguyễn Nguyễn cau mày lại, không biết mình lại làm sai cái gì.
Hay là vì vừa rồi mình gây phiền phức cho hắn?
Giang Nguyễn Nguyễn ngẫm nghĩ, đang muốn mở miệng xin lỗi thì giọng của hắn lại vang lên: “Vết thương của cô vừa được bôi thuốc, không thể dính nước được, tôi tìm người giúp việc giúp cô.”
Nói xong, Lệ Bạc Thâm không cho cô cơ hội phản ứng mà trực tiếp bấm điện thoại của Lộ Khiêm.
Phía Lộ Khiêm vừa ăn cơm xong, đang chuẩn bị tắm rửa đi ngủ thì đột nhiên nhận được điện thoại của thiếu gia nhà mình, lập tức nơm nớp lo nghe máy.
“Tìm một người giúp việc, trong nửa giờ phải đến số 32 Đế Đình Phủ.”
Lộ Khiêm sững sờ, vừa định hỏi lại thì bên kia đã cúp điện thoại.
Nhìn màn hình điện thoại tối xuống, Lộ Khiêm không hiểu ra sao mà liên lạc với công ty giúp việc, sau đó đích thân dẫn người chạy tới địa chỉ thiếu gia đã báo.
“Ngồi đó chờ đi.” Lệ Bạc Thâm trầm giọng nói với Giang Nguyễn Nguyễn.
Thấy hắn đã tìm người giúp việc, Giang Nguyễn Nguyễn cũng không kiên trì nữa mà ngồi xuống ở vị trí cách xa hắn một khoảng cách.
Ba đứa nhỏ bị hai người lớn ngăn cách, anh nhìn em, em nhìn anh, ai cũng không mở miệng trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT