Bạch Vân Y bị Cao Dương nắm tay kéo lại, nhìn vẻ mặt của hắn khiến cô hơi hoảng sợ. Cô liền vẫy tay mình ra khỏi tay hắn ta.

“Buông ra. Anh làm gì vậy?”

Cao Dương gằn giọng: “Bạch Vân Y, em điên rồi? Tin tức kia là sao? Em thực sự kết hôn với thằng khốn Khâu Tịnh? Em muốn gây sự chú ý với anh thì chuyện này hơi lố rồi đấy.”

Bạch Vân Y nghe mấy lời nói này, cảm thấy Cao Dương đúng là bị úng não rồi. Hắn ta phải tự luyến về bản thân mình tới mức độ nào mới có thể nói ra mấy lời này được nhỉ?

“Tôi kết hôn với ai cũng không liên quan tới anh. Ba mẹ tôi đã sang nhà anh từ hôn rồi. Chúng ta chẳng là gì của nhau cả. Anh buông tay ra mau!”

Cao Dương nghe thế thì cười khẩy.

“Sao cơ? Từ hôn? Vậy là em thực sự biết chuyện này chứ không phải bị Bạch Nguyên Hách với La Tử Vi ép buộc? Mẹ kiếp! Vậy là em lừa dối anh suốt thời gian qua? Em dám chơi anh một vố lớn như vậy?”

“Tôi lừa dối anh hả? Sao anh không tự hỏi lại bản thân xem anh theo đuổi tôi với mục đích gì? Trong thời gian chúng ta yêu nhau anh đã làm ra những việc bẩn thỉu gì? Bây giờ lại nói chuyện như bản thân mình là người bị hại. Anh có thấy buồn nôn không Cao Dương?”

Cao Dương bị giọng điệu hùng hổ của Bạch Vân Y làm cho sửng sốt. Từ đó tới giờ Bạch Vân Y chưa bao giờ nói chuyện với hắn bằng giọng điệu này. Mà nghe lời cô nói, xem ra là cô thực sự bị mấy cái tin tức ăn chơi của hắn ảnh hưởng?

Cao Dương kìm nén lại lửa giận, hắn đưa tay ôm chầm lấy Bạch Vân Y. Giọng điệu tỏ vẻ tội nghiệp.

“Vân Y, em đừng hiểu lầm anh. Đừng tin vào những tin tức không đúng đó. Bọn họ là muốn phá hoại chúng ta. Chúng ta bình tĩnh lại nói chuyện, được không em? Đừng giận lẫy như vậy nữa…”

Bạch Vân Y cố vùng ra khỏi Cao Dương, cô cảm thấy người này đúng là bị điên rồi! Tác giả rốt cuộc là muốn cái nết của tên nam chính này bất thường tới mức nào vậy?

“Cao Dương, buông tôi ra. Tôi là người đã có chồng. Tôi không có lời nào muốn nói với anh hết!”

“Có chồng? Chồng hả? Thằng con hoang Khâu Tịnh đó ư? Em với nó thật sự kết hôn rồi?”

Bạch Vân Y còn chưa kịp lên tiếng chửi người, cả hai đã bị một luồng sức lực vô cùng lớn tách ra. Sau khi tách được người ra, Khâu Tịnh còn dùng lực mạnh đẩy Cao Dương một cái khiến hắn ta chới với mém xíu nữa là ngã.

Khâu Tịnh đột nhiên xuất hiện, chen ngang giữa hai người. Anh che chắn cho Bạch Vân Y ở sau lưng, nhìn Cao Dương như nhìn một thằng hề, lạnh giọng.

“Cao Dương, ôm ấp vợ tôi như vậy là không tốt đâu. Với lại…Cậu bẩn lắm.”

Cao Dương nghe tiếng ‘chồng’ từ miệng của Bạch Vân Y thì sớm đã nổi điên. Bây giờ lại nhìn thấy Khâu Tịnh, lại còn nghe anh gọi Bạch Vân Y là vợ, còn nói hắn bẩn? Cuối cùng hắn không nhịn được nữa nhào tới nắm lấy cổ áo Khâu Tịnh.

“Mẹ mày thằng con hoang! Ai bẩn hả? Ai là vợ mày? Đúng là tính cách được di truyền từ con mẹ gái đ.iếm của mày nhỉ? Cũng thích đi cướp chồng cướp vợ người ta?”

Khâu Tịnh hít sâu một hơi, vào lúc Cao Dương chưa kịp phản ứng, cả người hắn đã đảo lộn một vòng trên không trung sau đó đáp mạnh xuống dưới đất. Lưng hắn nện xuống nền xi măng của lề đường khiến hắn đau điếng.

“Ức…”

Khâu Tịnh phủi tay, chỉnh lại cổ áo: “Tôi đã cho cậu cơ hội mở miệng ra nói chuyện đàng hoàng. Nhưng có lẽ cậu thích ăn đau hơn. Miệng mồm vẫn thối như ngày nào nhỉ? Nói với cậu lần cuối, cũng là lần duy nhất. Bạch Vân Y hiện tại đã là vợ tôi, đừng có động vào cô ấy. Cũng đừng nghĩ tới việc trả thù Bạch gia nữa, cậu không có cái năng lực đó đâu."

Nói rồi Khâu Tịnh cười nhạt một cái, xoay người nắm tay Bạch Vân Y kéo về xe. Để lại Cao Dương vẫn còn rên rỉ nằm dưới đất.

Bạch Vân Y thực sự bị một màn vừa rồi dọa sợ. Động tác của Khâu Tịnh vô cùng nhanh, sức lực của anh cũng rất lớn. Mới một giây trước Cao Dương còn mở miệng chửi rủa, giây sau đã bị Khâu Tịnh nhấc lên quật xuống đất. Bạch Vân Y lúc đó hoảng hốt tới mức chỉ biết há hốc mồm đứng một bên. Thân thủ của anh như vậy, chắc chắn là có rèn luyện bài bản.

Cũng phải thôi, từ một đứa con nít bị ăn hiếp bắt nạt mỗi ngày, bỗng dưng lại vùng lên rồi khiến không có ai dám động tới mình nữa, có lẽ đây chính là nguyên do.

Cao Dương nghe mấy lời nói ngông cuồng của Khâu Tịnh cả người đều âm ỉ khó chịu còn hơn là cái lưng đau, liếc mắt lại thấy Bạch Vân Y và Khâu Tịnh nắm tay nhau bước về xe khiến hắn tức nổ phổi nhưng lại không thể làm gì được.

Khâu Tịnh cái thằng chó này rõ ràng có học qua trường lớp, quật một nam nhân như cao lớn như hắn dễ như trở bàn tay, lại còn nhanh gọn dứt khoát, sức lực lại lớn tới mức này. Hắn trước đó đã biết Khâu Tịnh không còn là thằng nhóc bị mình đùa giỡn đẩy ngã từ lầu hai nữa, nhưng mà không ngờ thân thủ của Khâu Tịnh lại tốt tới mức này…

Cao Dương mặc dù không phải dạng công tử bột, nhưng mà những cái hắn tập luyện chỉ đơn giản là vào phòng gym rèn luyện thể chất, không so nổi với cái tên kia.

Lưng vẫn rất đau, Cao Dương lồm cồm bò dậy, mất mặt đi về xe của mình. Nãy giờ người đi đường không biết đã chỉ trỏ hắn bao lâu rồi nữa. Chạy tới đây rốt cuộc chả ra kết quả gì, còn lại ăn đau rồi mất mặt. Trước tiên hết vẫn phải quay về giải quyết chuyện vừa rồi, sợ rằng hình ảnh hắn bị Khâu Tịnh quật ngã xuống đất lại sắp tràn lan trên mạng rồi.

Bạch Vân Y…

Khâu Tịnh…

Thì ra chỉ có một mình hắn ngu ngốc…

Hai con người này…cứ đợi đó…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play