Sau khi nói xong chuyện với Khâu Tịnh, Bạch Vân Y cũng chạy trở lại chỗ ngồi của mình, cô cảm thấy mình không thể ngồi cạnh Khâu Tịnh nổi. Một là mặc dù nãy giờ anh nói chuyện với cô rất nhiều, hai người cũng thoải mái hơn so với lúc đầu, nhưng cô vẫn thấy anh rất đáng sợ!
Hai là, cô sợ Khâu Tịnh lại bất ngờ làm ra thêm một hành động thân mật nào khác nữa. Ban nãy nếu Khâu Tịnh không nhanh tay đưa cho cô xem bài viết kia, có khi bây giờ trên mặt anh đã in dấu bàn tay của cô rồi. Mà nếu cô thực sự làm vậy, sợ rằng mình sẽ không thể toàn thây mà bước ra khỏi cửa mất.
Chuyện cũng đã bàn xong hết, hiện tại Bạch Vân Y cùng Khâu Tịnh mới chính thức dùng bữa. Thức ăn đã được đem lên đầy đủ. Đúng thật là một bàn cao sơn mỹ vị! Bạch Vân Y nhìn mà đói bụng cồn cào. Cũng không câu nệ nữa, thấy Khâu Tịnh đụng đũa thì cô cũng đụng đũa theo.
Nhưng mà trong lúc ăn, Bạch Vân Y cũng không quên quan sát Khâu Tịnh. Cô vẫn vô cùng tò mò với nhân vật nam phụ này. Càng nhìn càng cảm thấy, người này mới là người tỏa ra ‘hào quang nam chính’, chứ như cái tên Cao Dương kia thật sự là không so được. Hay là do cô có ác cảm với Cao Dương nên nhìn kiểu gì cũng không ưa nổi nhỉ?
Lại nói, thái độ trong lúc ăn uống của Khâu Tịnh trông rất hời hợt. Giống như những gì anh cho vào miệng chẳng có vị gì cả. Động tác thờ ơ, nhai nuốt chậm rãi, ánh mắt vô cảm…Bạch Vân Y lại nhìn mấy món mình đã ăn, cô thấy cũng ngon mà nhỉ?
“Đẹp không?”
Khâu Tịnh ngẩng mặt lên, nhìn Bạch Vân Y.
Bạch Vân Y chớp mắt không hiểu, đẹp gì cơ?
“Hả…?”
“Tôi hỏi em, tôi đẹp không mà sao em cứ nhìn mãi vậy?”
“…”
Bạch Vân Y bĩu môi: “Xin lỗi, tôi là nhìn bức tường được điêu khắc rất đẹp sau lưng anh. Khiến Khâu tổng hiểu lầm rồi, thật ngại quá.”
Khâu Tịnh nghe vậy thì nhếch miệng cười. Trẻ con như vậy ư? Anh ung dung quay đầu lại nhìn bức tường được chạm trổ rồng phượng sau lưng mình, lại nhướng mày nhìn Bạch Vân Y.
“Ừ. Thì ra khiếu thẩm mỹ của em giống ba tôi. Nếu em thích, sau này phòng ngủ của chúng ta cũng làm như vậy nhé?”
Bạch Vân Y co giật khóe miệng, biết rõ là Khâu Tịnh đang cố ý mỉa mai mình. Ba Khâu Tịnh đã lớn tuổi rồi, nói vậy là chê khiếu thẩm mỹ của cô như ông già, lại còn khắc rồng phượng trong phòng ngủ? Anh không sợ tối giật mình tỉnh giấc trông thấy bức tường như vậy sẽ bị dọa chết à? Nhưng mà…Nhưng mà trọng điểm không phải ở đây!
“Gì cơ? Phòng ngủ của chúng ta? Chúng ta nào?”
Khâu Tịnh thở dài, cô nhóc này đầu óc cứ ngơ ngác mãi thế nhỉ. Anh đưa tay chỉ vào tờ giấy chứng nhận hôn nhân bên cạnh chưa cất đi.
“Chúng ta chính là Khâu Tịnh và Bạch Vân Y đó. Vợ à, em mau quên thật đấy.”
Bạch Vân Y bị hai tiếng ‘vợ à’ kia làm cho suýt chút nữa phun luôn nước súp trong miệng ra ngoài. Nhưng cô vẫn bị sặc.
“Khụ…khụ khụ…”
Khâu Tịnh tỉnh bơ, miệng còn hơi cười mỉm, đẩy cốc nước sang cho Bạch Vân Y. Bạch Vân Y sau một hồi ho sặc sụa xong cũng ngừng lại. Bầu không khí mãi mới thoải mái được một chút liền gượng gạo. Tới khi tiếng chuông điện thoại dồn dập của Bạch Vân Y phá vỡ cái không khí gượng gạo này.
Khâu Tịnh không cần nhìn cũng biết là ai gọi tới. Nãy giờ điện thoại của anh cũng đang bị oanh tạc, chỉ là anh không quan tâm tới thôi.
Bạch Vân Y lấy điện thoại ra xem, sau đó mới nhớ lại chuyện động trời của mình và Khâu Tịnh, cô bắt đầu không dám bắt máy. Lúc Bạch Vân Y còn đang soạn văn trong đầu để chuẩn bị đối phó với ba Bạch thì chiếc điện thoại trong tay cô đã bị một bàn tay to lớn cướp đi mất. Khâu Tịnh vô cùng tự nhiên, bấm nghe.
“Alo, con chào chú Bạch……Vâng, con là Khâu Tịnh……Xin lỗi cô chú, là con và Vân Y quá hấp tấp……Chiều nay có được không ạ?..Vậy khoảng tầm sáu giờ con sẽ chở em ấy về nhà. Vâng, thực xin lỗi cô chú, chiều nay con sẽ đến nhà ra mắt gia đình mình đàng hoàng…Chào chú ạ.”
Bạch Vân Y lại trợn trắng mắt nhìn một màn vừa rồi của Khâu Tịnh. Người này cũng quá là bá đạo rồi đi!
Khâu Tịnh nói xong thì cúp máy, trả điện thoại lại cho Bạch Vân Y, tiếp tục nhàn nhã ăn cho xong bữa.
“Khâu tổng à, dù sao anh muốn làm gì cũng phải nói với tôi một tiếng chứ…”
“Không phải em sợ sao? Tôi giải quyết giúp em, còn không vui?”
“…”
Thưa ngài, vấn đề không nằm ở chỗ ‘vui’ hay là ‘không vui’.
Bạch Vân Y quá bất lực trước người này, không lên tiếng nữa, cũng tập trung ăn cho xong bữa.
Thôi kệ, đúng thật là cô chưa biết phải nên nói gì với ba mẹ Bạch, Khâu Tịnh chính là vừa đỡ giúp cô một màn. Mà nghe anh nói chuyện, vậy là chiều nay anh sẽ chở cô về Bạch gia để ra mắt gia đình? Bạch Vân Y có hơi cảm thán, ngày hôm nay giống như một giấc mơ. Từ việc Bạch thị xảy ra chuyện, tới đi gặp nam phụ bá đạo, rồi kết hôn, rồi gặp gỡ gia đình…Thật là choáng mà!
Lúc cả hai ăn xong, Khâu Tịnh thanh toán tiền rồi cả hai người cùng ra về. Hiện tại điện thoại của cả Khâu Tịnh và Bạch Vân Y đều đang bị oanh tạc đến mức sắp cháy máy. Khâu Tịnh bảo cô không cần thiết phải nghe mấy cuộc gọi rác của phóng viên, anh cũng không bận tâm đến điện thoại của mình. Cho đến khi ra tới cửa nhà hàng, Khâu Tịnh nhìn điện thoại thì nhíu máy, khoát tay bảo cô đứng ở cửa chờ anh. Còn anh thì vừa nghe điện thoại vừa xuống hầm lấy xe.
Thế là Bạch Vân Y cũng ngoan ngoãn ra trước cửa nhà hàng đứng đợi Khâu Tịnh. Khâu Tịnh thì mãi chưa thấy đâu, mà một người khác lại xuất hiện. Chính là người mà Bạch Vân Y không muốn gặp nhất.
Một chiếc xe ô tô bóng loáng thắng cái kít lại trước mặt Bạch Vân Y, Cao Dương với gương mặt đen kịt mở cửa xe đi ra, hắn ta một đường đi thẳng tới chỗ Bạch Vân Y.
Bạch Vân Y nhìn thấy Cao Dương khí thế dữ tợn, cũng hoảng hốt tính bỏ chạy vào lại nhà hàng thì bị Cao Dương nắm tay kéo giật ngược lại.
“Ai cho em chạy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT