Quay Lại Để Yêu Anh

Chương 4


7 tháng


Từ hôm Tần Kiêu thổ lộ đã là ba ngày trước. Thời gian cứ như vậy trôi đi . Lần tai nạn này cũng được coi khá nghiêm trọng đi . 

Phải nằm viện hơn một tuần . Suốt ngày chỉ ở quanh quẩn đó , chán chết đi được. Công việc của tôi thì giao cho trợ lý sắp xếp hết rồi. Nên không đáng lo ngại .

Đó giờ chả còn thấy bóng ma tên Lăng Trạch nữa . Chắc hắn bận yêu thương cô nhân tình bé nhỏ của hắn rồi . Đúng chuẩn hình mẫu của một tên khốn mà .Kệ ! Bỏ đi tôi quan tâm làm gì , dù sao mối quan hệ của hắn với tôi cũng chả có gì , may mắn là bây giờ vẫn còn kịp , chưa mù quáng để bị lợi dụng . Ông trời ban cho một điều tốt như vậy tất nhiên tôi sẽ tận lực cải tiến tương lai. 

Hôm nay cuối cùng cũng được xuất viện trở về . Từ ngày sống lại đến giờ tôi vãn chưa về nhà lần nào . Kết cục kiếp trước thảm hại đến vậy làm tôi bây giờ có chút chua sót khi nghĩ về gia đình . Họ yêu thương tôi nhường nào mà lại bị tôi hại thành không còn cái gì trong tay . Dẫu vậy họ vẫn không khiển trách tôi chút nào.Tôi tự trách bản thân đã quá vô dụng , nhưng bây giờ có cơ hội được làm lại tôi đã hạ quyết tâm từ lâu , nên mấy tai hoạ kiếp trước tôi nhất định sẽ cản bằng được. 

Tần Kiêu mỗi ngày đều đến chăm sóc tôi ,nên làm thủ tục xuất viện đều đành nhờ anh ấy giúp . Mới vừa ra đến ngoài cổng bệnh viện thì tôi đã thấy ba mẹ đang vẫy tay chờ mình . Lòng tôi tự nhiên dâng trào lên một cảm xúc nghẹn ngào, nhớ mong , tôi chạy nhanh đến lao vào vòng tay của bố mẹ không màng mọi thứ xung quanh. Tôi vui mừng hạnh phúc khi vẫn còn được thấy họ bình an như vậy , mẹ tôi ôm tôi mà nói :

" Con làm mọi người lo lắm đó , mau về nhà thôi Tiểu Kiều à " . Vẻ mặt bà rưng rưng nhưng vẫn mỉm cười với tôi .

Bố tôi cũng đặt tay lên vỗ vỗ lưng tôi an ủi : 

" Ông và bà còn đang ở nhà chờ con về đó , cả Mạc Húc nữa nó mong con về lắm " .

Tôi không nhịn được vì xúc động. Nước mắt tôi rơi lã chã xuống mặt đất , cứ như một giấc mơ vậy tôi không ngờ vẫn có thể ở bên gia đình lần nữa . Tần Kiêu đứng im lặng ở sau lưng mà không nói gì . Bỗng mẹ tôi ngước lên nhìn Tần Kiêu đang đứng sững đằng sau : 

“ Cảm ơn cháu đã chăm sóc Tiểu Kiều, nhân tiện cháu đến nhà bác ăn cơm luôn không?”

Tần Kiêu nghe mẹ tôi nói vậy , gương mặt bỗng chốc thoáng hiện vẻ bất ngờ khi mẹ tôi nói vậy. Anh liếc mắt muốn xem tôi phản ứng như nào . Đương nhiên tôi rất đồng ý rồi. Vừa được về nhà vừa có thể nhân cơ hội tiếp xúc với Tần Kiêu. Trong đầu tôi bây giờ không khỏi tự vui mừng như vớ được vàng vậy . Đương nhiên tôi không có ý bậy bạ rồi.  Không do dự gì hết tôi gật đầu biểu thị với anh là cứ thoải mái .

Tần Kiêu thấy tôi gật đầu , rồi anh cũng quay sang nói với mẹ tôi : 

" Được ạ , thế cháu phiền gia đình rồi" 

______@#

Tối hôm đó Tần Kiêu ở lại ăn cơm với gia đình tôi.Bà tôi đã nhờ giúp việc làm toàn những món ngon mà tôi yêu thích. Mọi người trông ai cũng có vẻ rất ưng ý Tần Kiêu .Ai ai cũng nổ ra một ngàn lẻ một câu hỏi . Trong bầu không khí ấm áp vui vẻ quanh quần bữa cơm thế này , đột nhiên lòng tôi lại thấy hạnh phúc vô cùng. Tôi muốn thời gian trôi chậm lại để tôi có thể tận hưởng khung cảnh này mãi .

Sau khi ăn xong tôi ra ban công hóng gió . Bầu trời đêm thật đẹp . Gió thanh mát thổi qua khiến tôi mới cảm thấy thoải mái hơn.

Mặc dù đã có đủ mọi thứ trong tay nhưng những thứ đó không hề khiến tôi vui vẻ . Không còn nhỏ gì nhưng gia đình tôi vẫn luôn coi tôi như một đứa trẻ , họ không cho tôi ra ở riêng vì sợ tôi bận bịu sẽ không chăm lo cho bản thân. 

Vì Mạc Húc còn quá trẻ , kinh nghiệm trên thương trường còn hạn chế nên bây giờ tôi chỉ điều hành thay thế nó tới khi nào nó tốt nghiệp đại học mới thôi . Bố tôi cũng đã hơn năm mươi rồi, sức khỏe cũng yếu hơn nên trước khi ông muốn rời tập đoàn. 

Ông đã giao phó hết lại cho tôi quản , khi nào khó khăn thì hãy nói cho ông giúp. Tôi cũng thương sót thấu hiểu cho tình cảnh của ông , ông ấy muốn cùng mẹ tôi sống bình yên cho đến cuộc đời.

 Ngay sau khi tốt nghiệp  ở một trường đại học nổi tiếng ,tôi đồng ý quay về tiếp quản sự nghiệp gia đình. 

Vì còn tuổi trẻ tôi cũng dễ bị xoáy vào vòng xoáy tình yêu. Nên đã có không ít người đàn ông tiếp cận tôi .

 Lăng Trạch cũng nằm trong số đó, nhưng hắn lại không trực tiếp thể hiện ý định . Mà hắn đã tự biên tự diễn dựng lên màn tai nạn nhẹ . 

Ngay khi chiếc xe ô tô lao thẳng vào tôi hắn ta liền đưa tay ra ôm tôi tránh khỏi chiếc xe . Cũng vì điều này mà tôi nghĩ đây là tình yêu . Nghĩ lại thì thấy thật ngu ngốc mà. 

Đang nhớ lại chuyện lúc trước thì tôi bị cắt ngang bởi một giọng nói trầm ấm : 

" Em ở đây hả " vừa nói Tần Kiêu vừa bước đến gần tôi . Tôi không quay đầu lại nhìn anh , Tần Kiêu tựa vào lan can ban công mà nói tiếp " Em vẫn vậy nhỉ , vẫn như hồi bé " .

Tôi bây giờ mới quay sang nhìn vào mắt anh " Còn anh thì khác rồi " .

Tôi lại lên tiếng tiếp " Tần Kiêu...nếu như em đã phạm một sai lầm lớn với mọi người, liệu họ có tha thứ cho em không?".

Tần Kiêu  ngước mắt lên nhìn bầu trời , sau vài giây anh mới nói “ Kiều Kiều ...nếu em phạm sai lầm lớn, người khác anh không biết nhưng anh sẽ là người luôn ủng hộ em và tha thứ cho mọi điều về em Nên nếu em có chuyện gì cứ tâm sự với anh ...”

Hành động này của Tần Kiêu trực tiếp khiến tôi bất ngờ . Lòng mình tự thấy lời anh nói làm bản thân nhận được sự ấm áp và an toàn tuyệt đối từ anh . 

Mặc dù không nói cho ai nhưng thật sự trong thâm tâm tôi vẫn rất sợ , tôi sợ sẽ lại giống như kiếp trước bị Lăng Trạch đâm cho một nhát dao đau điếng rồi hắn cướp đi tất cả của tôi .

Tôi bật khóc nức nở đứng đó ôm mặt . Tần Kiêu thấy tôi khóc như vậy anh liền hoảng hốt tay chân luống cuống mà không biết làm gì . 

Tôi dựa vào lòng anh mà xả hết nỗi buồn . Tần Kiêu cũng bình tĩnh lại mà cúi xuống ôm tôi thật chặt . 

Chắc giờ anh đang muốn hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì , nhưng sao tôi có thể nói với anh về những thứ tôi đã gây ra ở kiếp trước, sao tôi có thể nói rằng tôi đã từng không muốn ở cạnh anh ,bác bỏ tình cảm của anh . 

Thời gian cứ thế trôi đi , trời đã khuya muộn nên Tần Kiêu đã bị gia đình tôi bắt ở lại qua đêm . Anh đã từ chối nhưng Cả ông , bà nội tôi đều rất nhiệt tình mà đẩy anh đi luôn. 

Bố mẹ tôi sau khi biết Tần Kiêu là người bạn thân thiết với tôi hồi nhỏ nên càng vui vẻ hơn . Họ kéo tôi ra một góc mà hỏi này hỏi kia . Thật sự mà nói thì đôi lúc như vậy tôi rất bất lực với những câu hỏi của bố mẹ . Nào là  " thế hai đứa đã có tình cảm với nhau từ bé luôn rồi sao"  hay " sao con không nói sớm cho mọi người biết  "  " hay mấy nữa tổ chức hôn lễ luôn , rồi hai đứa sinh cho chúng ta một đứa cháu dễ thương đi " .....…

Mãi một lúc tôi mới thoát ra được khỏi bố mẹ . Tôi lấy đại lí do là mình mệt nên muốn đi ngủ . Bố mẹ cũng chỉ tiếc nuối mà tha cho tôi .

 

 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play