Sau khi ăn xong bắp non, Ngụy Nhược Cẩn lập tức muốn quay trở về. Lần này thì đến lượt Lận Hành không chịu, nhất quyết phải chờ đến khi bắp chín rồi tự mình đi hái cho bằng được. Nhưng bắp ngô cũng không giống như những gì Ngụy Nhược Cẩn nói, một cây có thể kết được hai ba trái.
Đúng thật là có một vài cây mọc được hai trái. Nhưng y để ý thấy được, chỉ cần là cây mọc ra nhiều hơn hai trái thì sẽ không lớn tốt bằng những cây chỉ mọc được một. Dù thế nào thì cũng thấy trồng bắp tiết kiệm chi phí hơn việc trồng lúa. Nếu như dùng hết số bắp ở đây để làm hạt giống, nói không chừng sẽ trồng được hết toàn bộ vùng đất hoang này.
"Tướng quân, công tử, một...... một mảnh đất này thu được hơn 310 cân." Giọng nói của Phạm Duy có chút run rẩy, mảnh đất này nhiều lắm là rộng bốn phân(*) thôi. Chỉ bốn phân mà lại trồng ra được cả hơn 300 cân lương thực!
(*) Phân là một đơn vị đo lường cổ của Trung Quốc. 1 phân = 1/10 mẫu = 66.6 m².
"A Cẩn, em nghe thấy thấy không? Hơn 300 cân đó." Lận Hành thực sự rất vui vẻ. Phải biết rằng trước đó, cho dù các tá điền có cố gắng đến đâu thì một mẫu đất cũng chỉ cho được hơn hai trăm cân lương thực mà thôi. Thế này thì làm sao mà y không vui cho được cơ chứ.
"Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi. Nếu như bón phân đầy đủ thì chắc sẽ còn nhiều hơn nữa cơ." Ngụy Nhược Cẩn cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, bắp ngô không làm cho cậu phải thất vọng mà. Trồng thêm mấy đợt nữa hoặc dùng điểm để đổi lấy hạt thì phần lớn các tá điền ở Tây Bắc đều có thể trồng được bắp ngô rồi. Đến lúc đó còn phải lo sợ không đủ lương thực nữa hay sao?
"Em nói trồng như thế nào thì sẽ trồng như thế ấy." Lận Hành nhìn cây bắp ngô với ánh mắt sâu thẳm hơn rất nhiều.
"Ta nói cũng vô dụng thôi, ta làm gì biết trồng trọt đâu." Ngụy Nhược Cẩn cười nói: "Vẫn nên để cho lão bá lúc trước trồng đi, lão bá đó đâu rồi?"
Ông lão trồng trọt kia cười đến không khép được miệng. Điều khiến cho người nông dân hạnh phúc nhất chính là được mùa. Nghe thấy Ngụy Nhược Cẩn nhắc tới ông, ông vội vàng chạy tới quỳ xuống. Ngụy Nhược Cẩn vội vàng kêu người đến đỡ ông dậy và nói: "Lão bá, bắp ngô của ta giao cho ông hết đó. Loại lương thực này có khả năng chịu được hạn hán, chịu được nhiệt độ nóng bức."
"Vâng, kẻ hèn này xin cảm tạ Vương phi." Ông lão đồng ý cực kỳ thoải mái, sau đó do dự nói: "Vương phi, ngài nói loại lương thực này chịu được nóng bức và hạn hán. Vậy hiện giờ mới là tháng sáu thôi thì có lẽ vẫn có thể trồng được một quý nữa đúng không ạ."
"Ta cũng chưa từng trồng lần nào cả, nhưng ông có thể thử xem sao. Lúc thử thì nhớ ghi chép kĩ lại." Ngụy Nhược Cẩn nói.
Ông lão cảm tạ rất nhiều lần. Chẳng lẽ có chủ tử nỡ lòng đưa loại lương thực quý giá thế này vào tay ông sao?
Ngụy Nhược Cẩn mang theo vài trái bắp ngô, cùng nhau trở về vương phủ với Lận Hành. Gọi Tân Di đi đến phòng bếp xin một miếng xương dê, cắt xương và bắp thành từng khúc nhỏ rồi bỏ vô hầm chung. Sau khi ăn uống no nê, cậu nằm tựa nửa người vào trên ghế dài.
"Thương đội của chúng ta khi nào mới quay về vậy?" Đầu óc của Ngụy Nhược Cẩn trống rỗng trong chốc lát mới nhớ tới họ vẫn còn có một thương đội đang ở chỗ khác. Không biết rằng vào thời điểm này của năm sau, họ có thể bán lương thực được hay chưa.
"Sắp rồi. Ta nhận được tin, số lương thực mà bọn họ đổi về còn nhiều hơn so với những gì chúng ta tưởng nữa. Những đồ có thể đổi được thì vẫn còn ít, đáng tiếc là Tây Bắc tạm thời vẫn chưa có cái gì có thể bán được cả."
"Chúng ta còn có...... dầu! Đúng rồi, là dầu trà. Chắc bây giờ có thể hái được hạt trà rồi.
Ngụy Nhược Cẩn nhớ ra dầu trà, thiếu chút nữa là đã quên mất chuyện này. Cậu vội vàng ngồi dậy, vẽ ra hết những món đồ cần dùng để ép dầu. Đến lúc đó, bảo người khác làm theo cái này là được.
Cậu từng chơi trong phòng ép dầu vài năm. Toàn bộ quá trình từ công đoạn xào hạt đến công đoạn ép ra dầu, cậu đều đã tham gia hết rồi. Sau đó thì phòng ép dầu bị phá bỏ lâu rồi, cậu còn thấy tiếc nữa đó.
"Cho dù có bao nhiêu người tới thì chúng ta chỉ lấy hai thành dầu thôi." Ngụy Nhược Cẩn vẽ trên giấy vải xong, lại một lần nữa băn khoăn rằng có nên đổi phương pháp làm giấy hay không. Cậu thật sự không biết làm ra giấy, chỉ biết là giấy được làm ra từ những sợi xơ không dùng tới của vỏ cây mà thôi, cụ thể cách làm như thế nào thì cậu chẳng biết chút gì cả.
"Nếu như không có ai bằng lòng tới thì chẳng phải là em làm không công rồi sao?" Lận Hành nhìn những món mà cậu vẽ ra, nhìn qua thì cũng không phức tạp.
Ngụy Nhược Cẩn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lận Hành rồi hỏi: "Dân chúng không thiếu dầu ăn hay sao?"
"Thiếu chứ."
"Vậy tại sao bọn họ không tới?"
Lận Hành suy nghĩ một chút, sau đó giải thích: "Không phải là bọn họ không muốn tới, mà bọn họ sẽ mong muốn đến mỏ than làm thợ mỏ hơn, một số khác thì càng muốn đi hái cây thuốc hơn nữa. Cho dù trước đó ta cũng không chắc chắn, nhưng ta đã hứa rằng sẽ cho đổi lấy lương thực. Đây mới là lí do vì sao bọn họ bằng lòng tới. Bây giờ ngoài em ra thì không có ai biết hạt trà có thể ép lấy dầu cả. Họ sẽ không lãng phí thời gian vào việc này đâu."
"Không thử thì sao biết được."
Sau mười ngày vất vả, tất cả đồ mà Ngụy Nhược Cẩn muốn đều đã có đầy đủ hết. Trong khoảng thời gian này, gia tướng vương phủ cũng hái được không ít hạt trà về phủ. Sau khi lột đi lớp vỏ bên ngoài, xào chín chúng lên trong phòng ép dầu rồi nghiền nát, làm thành từng miếng bánh thì cậu bắt đầu ép dầu.
Khi dầu trong suốt đổ vào lọ, Ngụy Nhược Cẩn nghe được tiếng reo hò. Việc hạt trà có thể dùng để ép lấy dầu rất nhanh chóng đã lan truyền khắp thành. Nhưng điều khiến cho cậu thấy ngạc nhiên chính là, không thấy một ai đem hạt tới ép dầu cả.
Thậm chí ngay cả số thôn dân đưa cây thuốc đến chỗ dược đường cũng đã giảm bớt đi rất nhiều. Khi Tân Di tới nói, Ngụy Nhược Cẩn cũng thấy sững sờ một chút. Cây thuốc của mùa này cũng đâu có ít nhỉ, rõ ràng cậu đã giao cho đám trẻ trong vương phủ hết rồi mà.
"Công tử, là do có những người khác cũng bắt đầu thu mua cây thuốc, giá cao hơn so với chúng ta ạ."
"Những người khác? Là các thế gia khác ư?" Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy rằng đầu óc của những thế gia đó bị cửa kẹp mất rồi, muốn làm lũng đoạn sao? Chỉ cần cậu muốn thì khắp ngọn núi đó sẽ có cây thuốc mà cậu dùng được thôi.
Thu vào để tự dùng ư?
Cậu dám khẳng định, ở cái thời đại mà vẫn còn cần tới vu sư này, ngoại trừ cậu ra thì chẳng có mấy ai biết cả, bọn họ thu để làm cái gì? Thấy dân chúng sống khổ quá cho nên làm việc thiện à?
"Vậy thôi, kệ bọn họ đi. Việc cây thuốc cũng không cần gấp đâu. Còn dầu thì chờ đến khi bọn họ nhận ra, ai cũng không ngăn được bọn họ đến xưởng ép dầu ở đây đâu." Ngụy Nhược Cẩn bảo Tân Di đi xuống trước, sau đó thì xem đi xem lại số điểm tích lũy mà cậu còn.
Cậu còn cho rằng có thể thông qua lần ép dầu để lấy thêm ít điểm nữa. Sớm biết thế này thì lần trước không nên tốn hết điểm để đổi lấy hạt bắp làm gì, để lại một ít để đổi lấy phương pháp rèn sắt cũng được mà.
Những thế gia đó thật khó chịu quá đi.
"A Hành, ngài vẫn còn bao vây Trần gia đúng không?"
Lận Hành biết được việc thế gia đang kiếm chuyện với Ngụy Nhược Cẩn sớm hơn một chút so với Tân Di, vốn dĩ y định lặng lẽ xử lý, không ngờ rằng phản ứng đầu tiên của Ngụy Nhược Cẩn vậy mà là tới tìm y.
"Trần gia vẫn còn bị bao vây, em muốn làm gì?"
"Không gì cả. Chi bằng chúng ta rút lui đi, sau đó bảo Trần Uy tới vương phủ một chuyến."
Binh lính trước cửa Trần gia lập tức rút lui. Thượng quản gia còn tự mình đến Trần gia đưa thiệp, mời Trần Uy tới phủ. Trần lão thái gia cười lạnh một cái rồi nói: "Việc hắn gửi thiệp đã nói rõ là hắn đang nóng vội rồi, ngươi chỉ cần thể hiện ra khí thế con cháu thế gia của ngươi mà thôi. Dù cho Ngụy Nhược Cẩn hắn là người của Ngụy gia thì sao nào, không phải là chỉ có thể sống yên ổn ở hậu viện thôi sao!"
Nhưng Trần Uy vẫn cảm thấy rằng chuyện không đơn giản như vậy. Tên Ngụy Nhược Cẩn kia nhìn có vẻ như là một quân tử khiêm nhường, nhưng chuyện tên đó làm lại khiến cho người khác khó lòng phòng bị. Lời này hắn không thể nói với Trần lão thái gia được, nếu không sẽ trở thành là hắn kém cỏi vô dụng.
Lần trước đã khiến cho Trần gia phải chịu lỗ nặng nề, hắn cũng không có mặt mũi nói những chuyện này.
Sáng sớm, Trần Uy đã ăn mặc chỉnh tề. Sau khi vào đến trong viện, hắn nghĩ đi nghĩ lại vẫn là đưa bội kiếm trang trí trên người cho người gác cổng. Đi vào phòng khách, hắn rất quy củ mà ngồi uống nước, không lâu sau Ngụy Nhược Cẩn đã lập tức tới.
Sau khi hai người chào hỏi, Trần Uy còn tưởng rằng Ngụy Nhược Cẩn sẽ làm khó dễ hắn, không ngờ là cậu lại chẳng nói gì mà chỉ nói chuyện thơ ca phong nguyệt, điều này khiến cho Trần Uy cảm thấy hơi hoang mang.
"Chỉ vậy thôi?" Sau khi trở lại Trần gia, Trần Uy ngồi ở ghế dưới, Trần lão thái gia nghe xong thì có chút không rõ.
"Vâng ạ, hắn còn hẹn tôn nhi ngày mai tiếp tục đến phủ nữa."
Trần lão thái gia trầm ngâm một lát rồi nói: "Một khi đã như vậy thì ngươi cứ đi đi."
Liên tiếp ba ngày, Ngụy Nhược Cẩn đều hẹn Trần Uy tới Tây Bắc vương phủ. Sắc mặt của Lận Hành đã đen đến độ có thể lấy làm mực viết được rồi.
Vào ban đêm, Lận Hành đè Ngụy Nhược Cẩn xuống, "làm" cậu cực kỳ mạnh mẽ, mãi đến khi cậu xin tha mới thôi.
"Để coi sau này em có đi kiếm người khác nữa hay không. Nhìn ta chán rồi đúng không?" Giọng Lận Hành khàn khàn, mang theo một ít tàn nhẫn nói nhỏ ở bên tai Ngụy Nhược Cẩn.
"Vớ vẩn...... Bọn họ làm cho ta thấy khó chịu, sao ta không thể tìm ít rắc rối cho họ cơ chứ." Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy Lận Hành đang ngang ngược vô lý.
"Việc tìm rắc rối cứ giao cho ta, em chỉ việc ngồi ở một chỗ xem là được. Ngoan, nghe lời nào."
Trăng đã treo lên giữa trời, chính viện mới gọi nước đến, lúc đó Tân Di vẫn chưa ngủ. Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy bản thân không còn mặt mũi đi gặp ai hết. Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Ngụy Nhược Cẩn biết được chuyện Vương gia cãi nhau với Trần gia từ chỗ Tân Di.
Nguyên nhân là Trần gia chiếm đất của Vương gia, lừa gạt họ chiếm hơn trăm mẫu ruộng ở vị trí đắc địa. Hai nhà chỉ thiếu mỗi việc trực tiếp đánh nhau mà thôi.
Trong lòng Ngụy Nhược Cẩn quả thực đã thấy vui hơn rất nhiều. Trước sau đều không có việc gì làm, cậu liền bảo Tân Di cùng cậu ra ngoài đi dạo. Cậu đã tới Tây Bắc lâu như vậy rồi, nhưng lại chưa từng ra ngoài đi dạo lần nào cả.
Hết chương 34.
Note nhỏ: Cuối cùng cũng hết chương ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT