*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mấy tên hậu bối của các thế gia nhìn theo bóng dáng hai người bọn họ bỏ đi, sau đó nhớ lại những gì Ngụy Nhược Cẩn nói mà sự tức giận trên mặt càng lúc càng tăng lên.
"Nực cười! Lận Hành dù sao đi nữa thì cũng là một hoàng tử, còn là Tây Bắc Vương nữa, sao lại có thể nghe lời một...... một nam nhân không biết liêm sỉ như vậy! Hắn để uy nghiêm của Tây Bắc Vương ở đâu cơ chứ!" Người đang nói chuyện chính là công tử họ Vương với vẻ mặt vô cùng đau đớn.
"Hôm nay ta vốn không nên tới mới đúng!" Hắn nói xong thì định rời đi, chưa bước được mấy bước đã bị gia tướng trong vương phủ chặn lại.
Hầu hết những gia tướng trong vương phủ đều là sống sót được từ trên chiến trường. Họ cố ý để lộ sát khí ra ngoài, khiến cho sắc mặt của vài người trở nên trắng bệch.
"Các ngươi...... Các ngươi sao lại có thể giam cầm ta được!"
Thượng quản gia cung kính khom người nói: "Các vị nặng lời quá. Các vị tới làm khách trong vương phủ, vương phủ cũng không thể để các vị ở đây chỉ uống mỗi nước rồi về được. Vẫn mong các vị tạm thời bình tĩnh, đừng nóng vội. Sau khi dùng xong ngọ thiện, các gia tộc đều tới cửa nhận lỗi thì tự nhiên các vị sẽ có thể quay trở về."
Thượng quản gia nói xong thì rời đi ngay. Ngược lại, các gia tướng càng đông hơn, nhưng không một ai đáp lại lời của bọn họ cả.
Chờ mãi đến buổi tối nhưng chỉ có mỗi Trần gia mang theo quà quý tới cửa nhận lỗi rồi dắt con cháu nhà mình đi về. Ba gia tộc khác thì không có bất kỳ động tĩnh nào, e rằng vẫn đang thử xem chừng mực của Lận Hành tới đâu, có lẽ cũng đoán là y sẽ không dám thật sự động đến con cháu của thế gia.
Chỉ tiếc rằng bọn họ đã tính sai rồi. Không những Lận Hành dám, mà Ngụy Nhược Cẩn cũng dám nữa kìa.
Vào buổi sáng hôm sau, các tiểu bối của nhà họ Vương, họ Tạ cùng với họ Lý lập tức bị gia tướng của vương phủ áp giải đi hết ba con phố, đến tận cửa của từng nhà, dọc đường đi đã thu hút rất nhiều người tới xem.
Gia tướng của vương phủ còn cố ý vừa áp giải người, vừa lớn tiếng tuyên truyền rằng tiểu bối của những nhà này đã mất phép tắc, mất lễ nghi mà còn bất kính với Vương gia và Vương phi như thế nào. Mấy người bị giải đi suốt dọc đường đã xấu hổ đến mức luống cuống cả lên.
Người nhà của mấy người kia đem Lận Hành ra mắng chửi một trận, liên tiếp vài ngày sau vẫn đóng cửa từ chối tiếp khách. Bọn họ không chịu được việc mất mặt như vậy.
Thời tiết mưa dầm kéo dài đã đi, hiếm khi nào mặt trời chiếu sáng rực rỡ như thế này, Ngụy Nhược Cẩn muốn lấy đồ trong kho ra ngoài phơi nắng một chút. Trời mưa kéo dài gần hai tháng, cậu sợ đồ đạc bị ẩm mà hư mất.
Vải vóc trong kho thì cậu vẫn không dám trực tiếp phơi nắng, rất dễ bị phai màu, đáng tiếc là những người khác không thể mặc loại vải này. Cậu gọi Tân Di, "Mời thợ may đến may vài bộ đồ đi, may cho Địch tướng quân luôn."
"Vâng, thưa công tử." Tân Di đang cầm sách, lúc quay người lại thì bất cẩn quơ trúng chiếc hộp đựng ngọc, cả hộp đều bị rớt xuống đất.
Tân Di vội vàng quỳ xuống dập đầu, "Xin công tử thứ tội!"
Ngụy Nhược Cẩn cau mày. Chiếc hộp đó là của hồi môn của mẫu thân cậu, do nhìn có vẻ cũ kĩ cho nên vẫn luôn được cất trong kho, không có ai động đến. Sau khi dọn đến vương phủ sống, cậu mới lấy nó ra dùng, coi như là một món đồ để tưởng nhớ.
"Đứng lên đi, lần sau cẩn thận một chút." Ngụy Nhược Cẩn nhặt chiếc hộp lên, trâm ngọc và ngọc quan cũng có vài món bị rơi vỡ rồi, nắp hộp cũng không đóng lại được.
"Đa tạ công tử, đa tạ công tử." Tân Di vội vàng ôm sách lui ra, cảm giác được tim mình như sắp nhảy ra ngoài. Cô cắn môi, thêm một lần hối hận bản thân đã bất cẩn.
"Tiếc ghê." Ngụy Nhược Cẩn thử lại vài lần, chiếc hộp đã thật sự bị rớt hư mất rồi. Nhìn chỗ bị nứt gãy còn có thể thấy được chiếc hộp này làm bằng gỗ Nam Mộc Tơ Vàng. Móng tay khẽ sờ vào chỗ bị nứt gãy, cậu nghĩ rằng có lẽ đây là ý trời. Càng ngày cậu càng giống như người sinh ra ở đây, món đồ có chút liên quan đến nguyên chủ này cũng đã bị hỏng mất rồi.
"Shhh." Cậu vô tình bị chỗ bị nứt kia cứa vào ngón tay, chỗ đó dường như bị cậu làm lộ ra một cái lỗ.
Cậu đưa ngón tay lên ngậm trong miệng. Chiếc hộp này đúng thật là có một cái lỗ, trong lỗ hình như có chứa một thứ gì đó nhưng cậu không nhìn thấy rõ. Không hiểu sao mà Ngụy Nhược Cẩn lại đột nhiên nhớ tới lời Ngụy Nguyên nói với cậu, chẳng lẽ mẫu thân của cậu thật sự giữ đồ mà Ngụy Luân muốn ư?
Lấy một con dao trang trí từ trên kệ sách xuống, cậu cạy cái hộp ra, vậy mà bên trong lại là một lớp hộp nữa.
Trong lớp hộp đó chứa một miếng ngọc cỡ bằng nửa bàn tay. Phía trên miếng ngọc hình như có khắc hình cây trúc, cũng giống như chữ "Trúc" được viết theo kiểu chữ đại triện(*). Này ngọc phiến xúc tua ôn nhuận, không giống như là giống nhau ngọc, lại giấu ở tơ vàng gỗ nam tráp, đảo như là nào đó tín vật.
(*) Chữ Triện là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ, được chia thành đại Triện và tiểu Triện. Đại Triện là thể chữ phát triển từ Kim văn, lưu hành vào thời Tây Chu. Chữ "Trúc" phía trên chắc hẳn là như hình sau:Ngụy Nhược Cẩn nhắm chặt mắt lại, một lúc lâu sau mới đột ngột mở to. Bây giờ cậu mới phát hiện, vậy mà không thể tìm được nhà ngoại của nguyên chủ trong trí nhớ. Ngoại trừ Ngụy gia, cậu lại tìm không ra bất kỳ người thân hay sự việc nào liên quan đến mẫu thân của nguyên chủ. Điều này không hề bình thường.
Lận Hành cầm miếng ngọc, chiếu vào ánh nến nhìn nửa ngày rồi lắc đầu, "Ta cũng không biết đây là loại ngọc gì, Ngụy Nguyên hẳn là biết một chút."
"Đây là chỗ kì lạ nhất. Lúc trước ta còn tưởng rằng nhà ngoại của ta bị Ngụy gia nuốt lấy. Nhưng bây giờ ngẫm lại thì thấy cũng không hẳn là vậy. Gia tộc của mẫu thân ta chắc chắn có nhiều chuyện ẩn giấu phía sau hơn so với Ngụy gia mới có lý." Ngụy Nhược Cẩn nhìn chằm chằm miếng ngọc, tiếp tục nói: "Nhưng tại sao đến bây giờ mà bọn họ cũng không để lại một chút tin tức nào cả?"
Đêm khuya, Lận Hành đi cùng với Ngụy Nhược Cẩn tới địa lao. Bây giờ thoạt nhìn Ngụy Nguyên đã tốt hơn lần trước rất nhiều, ít nhất không còn trói hắn lại nữa, còn cho hắn thêm một chỗ để nghỉ ngơi, mặc dù nơi đó chỉ có cỏ khô mà thôi.
"Lại gặp Vương gia, Vương phi rồi." Ngụy Nguyên cũng không ngờ rằng giờ này vẫn còn có người đến đây, hắn giật mình rồi vội vàng đứng lên khom người hành lễ.
Ngụy Nhược Cẩn nhìn về phía Lận Hành, không ngờ là y còn biết cách làm cho người khác thuần phục mình nữa chứ.
"Rốt cuộc thì mẫu thân ta là ai?" Ngụy Nhược Cẩn hỏi.
"Chúc mừng công tử." Ngụy Nguyên lại khom người lần nữa.
Ngụy Nhược Cẩn thấy rất không vui, người thông minh thật sự rất phiền. "Nói nhảm ít thôi, bổn công tử hỏi gì thì ngươi đáp đó là được."
"Tại hạ không biết. Ngụy tướng thật sự đã thành thân với lệnh đường rất vội vàng. Nhưng thập lí hồng trang(*) là có thật, nghe nói là nhà ngoại của người mang họ Trúc, cũng chỉ xuất hiện một lần trên hỉ đường mà thôi." Trên mặt Ngụy Nguyên mang theo ý cười, tiếp tục nói: "Chuyện công tử không biết, Ngụy tướng chắc chắn biết."
(*) Nôm na là đồ cưới nhiều đến mức trải dài mười dặm."Biết hay không biết thì bổn công tử cũng không có ý muốn đi tìm Ngụy Luân đâu. Ngươi vẫn nên lo xem mình có chết già ở chỗ này hay không thì hơn." Ngụy Nhược Cẩn nhìn một vòng xung quanh, cười nói: "Ở chỗ này chẳng thoải mái gì đúng không? Vốn có thể được nhậm chức thứ sử, nào ngờ rằng là một đi không trở lại."
Ý cười trên mặt Ngụy Nguyên biến mất, "Đại ấn ở trong tay các ngươi sao?"
Ngụy Nhược Cẩn không để ý đến hắn nữa, cậu ra khỏi địa lao rồi thở dài một hơi.
"Đừng nóng vội, ta sẽ giúp em hỏi thăm xem sao. Chỉ cần đã xuất hiện qua thì sẽ để lại dấu vết, nhất định là em có thể tìm ra được đáp án mà." Lận Hành an ủi.
"Ta không hề vội chút nào, chỉ cảm thấy rất kỳ lạ mà thôi. Nếu rảnh để vội chuyện này thì chi bằng ta nghĩ chuyện trồng lương thực thì hơn." Ngụy Nhược Cẩn cười, sau này không thể thường xuyên thở dài được, kẻo có người luôn nghĩ đông nghĩ tây.
Trời vừa quang là dường như mùa hè đã đột ngột đến. Trời đổ nắng suốt cả mấy ngày, ra đường vào giữa trưa cũng có thể khiến cho người ta đau đầu. Ngụy Nhược Cẩn bảo Tân Di mua hai cửa hàng ở cổng thành, thông chúng với nhau rồi xây thành dược đường(*).
(*) Tương đương như hiệu thuốc.Những người đến bán cây thuốc sẽ trực tiếp đưa cây thuốc đến dược đường, đương nhiên bên trong sẽ có người thu mua. Hôm nay trời nắng chói chang, có một ít cây thuốc cần phải phơi khô đều được những đứa trẻ trong phủ đã học qua dạy bọn họ cách phơi khô, loại cây thuốc này chính là loại đổi ba cân cây thuốc lấy nửa cân lương thực.
Những nơi khác khó mà nói, nhưng những thôn xóm quanh đây vào mùa xuân năm nay đã sống tốt hơn rất nhiều rồi.
Ngụy Nhược Cẩn mau chóng dùng những cây thuốc sẵn có chế ra ít thuốc bột cầm máu, giảm đau rồi để Lận Hành đưa đến quân doanh của Địch Dung. Đếm đi đếm lại từng ngày, câu vui vẻ lôi kéo Lận Hành đi đến trấn hoang nọ.
"Ngài vẫn chưa nói cho ta biết tên của trấn đó là gì nữa đó?" Ngụy Nhược Cẩn đột nhiên nhớ tới, đến bây giờ mình vẫn chưa biết trấn kia tên là gì.
"Vốn được gọi là trấn Bình Ninh, nhưng thật ra không hề thái bình và an ninh một chút nào." Lận Hành nói.
"Không sao đâu, một ngày nào đó rồi sẽ thái bình an ninh thôi. Đi nhanh lên, ta dẫn ngài đi ăn bắp non nè." Ngụy Nhược Cẩn đi cả một ngày đường mới đến được trấn Bình Binh.
Sau khi trấn được những binh lính và tù nhân tạm thời ở lại tu sửa xong, thoạt nhìn đã có vẻ đỡ lộn xộn hơn nhưng vẫn chỉ có rất ít người sinh sống như cũ. Nhà cửa vẫn còn bị hư hại nhiều, cho nên lần này bọn họ vẫn ở tạm trong lều trại.
Sáng sớm Lận Hành đã bị Ngụy Nhược Cẩn đánh thức. Trên gương mặt cậu tràn đầy sự hưng phấn muốn đến ruộng để xem bắp ngô, Lận Hành đành phải đi theo cậu. Từ xa xa đã nhìn thấy được đám cây bắp ngô cao bằng cả một người, Lận Hành đúng là chưa từng gặp qua loại lương thực nào như vậy cả, trong lòng y ít nhiều gì cũng có chút tò mò.
Y vẫn còn nhớ rõ Ngụy Nhược Cẩn từng nói với y rằng, một cái cây có thể kết được hai ba trái lận.
Khi đến nơi, y vô tình thấy Ngụy Nhược Cẩn lẻn vào trong, rất nhanh sau đó cầm một thứ có màu xanh lá đi ra, "Ta vừa nãy xem qua rồi, cây bắp này rất non, phải mấy ngày nữa mới trưởng thành cơ. Ngài nếm thử đi, ngọt lắm."
Ngụy Nhược Cẩn lột vỏ bắp ra rồi đưa cho Lận Hành. Thấy y ngơ ngác thì mỉm cười cắn một miếng bắp.
Lận Hành bắt chước theo cậu, đôi mắt trong phút chốc sáng rực, "Thứ này ăn rất ngon, có thể ăn sống được ư?"
"Có thể ăn sống lúc còn non, ngài thấy ngọt lắm đúng không? Khi nó già thì có thể xay thành bột, hấp với bột mì ăn cũng ngon lắm." Ngụy Nhược Cẩn ăn thêm một miếng, "Một hạt bắp cũng chính là một hạt giống đó."
"Tiếc là phần ở giữa không ăn được." Tốc độ của Lận Hành rất nhanh, ăn hết trái này đến trái khác, nhìn cùi trắng ở giữa mà nói. "Một khúc này e là nặng đến tận năm sáu lượng đúng không?"
"Dù sao thì ta cũng chưa từng thấy ai ăn cả, nhưng vẫn có thể dùng để nuôi heo nuôi dê các thứ." Ngụy Nhược Cẩn không ước chừng được. "Nếu trồng muộn quá thì chắc phải cần hai tháng mới có thể trưởng thành được."