Mọi người tản đi hết rồi, Ngụy Nhược Cẩn cũng trở về viện của mình. Đêm hôm qua, cậu đã nhận được 100 điểm thưởng hoàn thành nhiệm vụ từ hệ thống. Bắp ngô đã được gieo trồng, tính đến việc trồng loại lương thực kế tiếp, cậu phải đổi thêm hạt giống khoai lang. Dù sao loại lương thực này không yêu cầu chất lượng đất trồng quá cao.
Đổi khoai lang xong, đi kèm với hạt giống còn có cả phương pháo gieo trồng.
Ngụy Nhược Cẩn vẫn còn nhớ rõ, khi cậu còn nhỏ trong nhà có trồng khoai lang. Hôm nào trời nóng thì cậu sẽ cùng đám bạn chơi chung thôn giật thân dây leo khoai lang ra khỏi cọc gỗ, ngắt chúng thành từng đoạn nhỏ để làm thành vòng cổ, hoa tai các thứ. Thân cây khoai lang đỏ cầm cũng rất đầm tay nữa.
Sau khi tỉ mẩn đọc hiểu phương pháp gieo trồng khoai, cậu gọi quản gia Thượng Nhân đến, "Ông chuẩn bị giúp ta một khoảng đất trống ở trong viện này đi, tạm thời ta có việc cần làm."
"Vâng, thưa công tử."
Ở trong vương phủ chỉ toàn người hầu, cũng không có ai biết chăm sóc hoa cỏ hết. Nếu không phải do Lận Hành và Ngụy Nhược Cẩn mấy hôm nay hầu như không có ở trong phủ thì những việc này đã được sắp xếp ổn thoả rồi. Thượng Nhân cảm thấy may mắn vì chưa kịp mời người tới trồng cây cảnh, không thì bây giờ sẽ phải nhổ lên hết để làm theo yêu cầu của công tử. Từng ngọn cây cọng cỏ đều tốn tiền cả đấy.
Rất nhanh sau đó, trước viện của Ngụy Nhược Cẩn đã có một ô đất trống. Trước kia, khi cậu gieo giống các loại dược liệu, hầu như đều sẽ phun thêm một ít thuốc diệt côn trùng nữa. Bây giờ chắc chắn là không làm được việc này, vậy nên phải nhờ Thượng Nhân đem tới một ít tro bếp trộn vào đất, cũng coi như là vừa khử trùng vừa bón phân. Tiếp đó gieo hạt giống khoai lang xuống, rồi tưới nước lên.
"Thật nực cười! Đệ thấy tên Ngụy Nhược Cẩn kia chắc chắn là không tin tưởng chúng ta. Song Ngọc công tử cái quỷ gì chứ!" Buổi chiều, Trần Hàng đến phòng của Trần Uy, tức giận đến nỗi đi vòng vòng khắp phòng.
Trần Uy mải say sưa đọc thẻ tre được cầm trong tay, không để tâm đến Trần Hàng đang nổi nóng.
"Vậy mà cậu ta dám bảo đệ đi dạy học cho đám hạ nhân trong vương phủ. Trong mắt Ngụy Nhược Cẩn chẳng coi Trần gia ra cái gì cả! Có còn phong thái của một con cháu thế gia hay không?" Trần Hàng tức giận đến mức đập mạnh lên trên bàn của Trần Uy, "Huynh vẫn còn tâm tư mà đọc sách à!"
Trần Uy buông thẻ tre xuống, ngước mắt lên nhìn hắn, nói: "Trong mắt cậu ta có thế gia hay không thì có gì quan trọng đâu? Tính toàn bộ vùng Tây Bắc thì có được mấy cái thế gia. Lư Phong đã chết, Lư gia cũng xem như là hết rồi. Bây giờ chỉ còn lại mỗi Trần gia chúng ta. Nếu bây giờ không làm việc theo ý cậu ta, không lẽ phải đợi Lận Hành tìm một ai khác nghe lời hơn đến thay thế chúng ta ư?"
"Nhưng mà... Cậu ta lại bắt đệ dạy một đám hạ nhân! Đó là thứ tiện dân đó!"
"Thì bọn họ cũng được sống trong phủ của Tây Bắc vương, vẫn khác so với những tiện dân ngoài kia. Chỉ cần Tây Bắc vương phủ không sụp đổ, họ vẫn xứng được đọc sách viết chữ, Trần Hàng, tổ phụ muốn ta và đệ đến chỗ này không phải là để đệ đi khoe khoang xuất thân của mình cao quý thế nào đâu." Ánh mắt Trần Uy lạnh lẽo, "Đệ muốn xem thường Tây Bắc vương thì cứ việc, nhưng chớ quên bọn họ mới là hoàng thân quốc thích tôn quý nhất thiên hạ này."
"Hoàng thân quốc thích? Dựa vào mỗi bọn họ ư? Chờ đến khi bọn họ nắm được toàn bộ Tây Bắc ở trong tay thì hẵng nói tiếp. Thứ sử tân nhiệm đang trên đường tới đây rồi. Đến lúc đó bọn họ cũng phải ngoan ngoãn tránh qua một bên, yên phận mà làm Tây Bắc vương thôi!" Trần Hàng vung tay áo, rời khỏi viện của Trần Uy.
Lời của Trần Uy nói ở trong phòng chưa qua nửa tuần trà đã truyền tới tai của Lận Hành. Ngụy Nhược Cẩn cũng đang ở trong thư phòng, thương lượng với y việc khởi hành đi ruộng muối.
"Đầu óc của tên Trần Hàng này có vấn đề đúng không vậy?" Ngụy Nhược Cẩn nghe xong cả buổi rồi mới mở miệng. Cậu nghĩ kiểu gì cũng không hiểu được, tại sao có người đang sống trong nhà của người khác mà lại dám lớn tiếng nói ra lời khinh miệt chủ nhà. Không lẽ là sợ người khác không nghe thấy ư?
"Cậu bảo hắn đi dạy đám nhóc trong phủ à?" Lận Hành khẽ cười một tiếng.
Ngụy Nhược Cẩn vội vàng nhìn về phía y, trong lòng thấy hơi thất vọng. Biểu cảm trên mặt Lận Hành vẫn giống như trước, không lẽ giọng cười vừa nãy là do cậu tưởng tượng ra ư? Cậu gật đầu, "Sức khỏe của Tần tiên sinh không được tốt cho lắm, hài tử sống trong phủ cũng không ít. Để một mình tiên sinh dạy bọn trẻ thì hơi quá sức, cho nên cần tìm người khác hỗ trợ."
Dừng một chút, Ngụy Nhược Cẩn lại nhìn Lận Hành, "Ta bảo Trần Uy ngày mai tới chỗ ngài, ngài xem thử coi có việc gì giao cho hắn được không, giao việc nào khó nhằn một chút ấy. Ta nhớ là ngài có một cái rương đúng không? Bên trong chứa công việc chưa được hoàn thành của những năm qua à?"
"Cái này ư?" Lận Hành suy nghĩ một lát, lục ra được một cái rương từ trong góc. Cái rương này được đem từ phủ thứ sử đến đây.
Ngụy Nhược Cẩn mở ra, đọc vài cái thẻ tre, đột nhiên mỉm cười, "Chọn cái này đi. Giao cái này cho Trần Uy làm, cho hắn thêm một đội nhân mã để bảo vệ an toàn của hắn."
Lận Hành nghi ngờ mà nhận lấy thẻ tre, vừa nhìn được bên trên viết gì thì kinh ngạc nhìn qua Ngụy Nhược Cẩn, "Cậu muốn phân chia lại đất đai ư?"
"Việc này sớm hay muộn gì cũng phải làm. Đất đai trong tay những phú gia ở Tây Bắc là có được bằng cách nào, trong lòng chính họ đều hiểu rõ cả. Rương này được đem về từ phủ thứ sử đã lâu như vậy, ngài cũng không đụng đến nó. Không phải là do ngài cũng biết là không đụng được sao? Bây giờ có người đến làm thanh kiếm cho ngài dùng, ngài còn không dùng thì có ngốc hay không cơ chứ."
"Cậu thiệt là..."
"Ta làm sao?" Ngụy Nhược Cẩn nhìn Lận Hành bằng ánh mắt bất thiện.
Đột nhiên Lận Hành cười, nở một nụ cười rất tự nhiên. "Hoàn toàn xứng danh Song Ngọc công tử."
Ngụy Nhược Cẩn bị nụ cười tươi của y làm cho mê muội, có hơi sững sờ.
"Nhược Cẩn."
"A!" Ngụy Nhược Cẩn bất ngờ lùi về sau một bước. Vậy mà cậu lại ngắm một người đàn ông cười đến mức thẫn thờ, cũng không phát hiện ra người đó chỉ cách cậu một bước chân thôi.
"Sao vậy?"
"E hèm." Ánh mắt Lận Hành trở nên sáng ngời, y nói: "Ta lập tức giao cho Trần Uy đi làm. Còn Trần Hàng vẫn để lại, cho hắn tiếp tục dạy học sao?"
"Dạy tiếp chứ, tại sao lại không? Dạy không đàng hoàng ta lại bảo Trần lão thái gia đổi người khác tới dạy thế." Ngụy Nhược Cẩn ra vẻ bình tĩnh, nhưng cậu vừa nói chuyện vừa đi đến hướng bên kia.
"À, đúng rồi. Ta nghĩ có lẽ ngài còn phải hỏi mượn Địch tướng quân thêm người. Tuy rằng ta chưa thấy ruộng muối đó bao giờ cả, nhưng đem càng nhiều người thì càng tốt mà. Ta về trước nhờ Tân Di chuẩn bị đồ đạc."
Lận Hành nhìn Ngụy Nhược Cẩn như đang lẩn trốn rời đi, khóe miệng cong lên cười hơn nửa ngày cũng không đè xuống được. Thì ra chọc người vui như thế này sao?
Tuy rằng không rõ Ngụy Nhược Cẩn cuối cùng là có thích y hay không, nhưng y thấy rõ cậu rất thích gương mặt này. Lận Hành sờ cằm, vừa nãy cậu ấy ngẩn ngơ ngắm mình, nhưng chưa từng ngắm Trần Hàng như thế.
Lại cười thêm một lần nữa. Y dọn lại đồ, sau đó cưỡi ngựa đến thẳng quân doanh, rồi hỏi mượn Địch Dung thêm 300 người. Địch Dung đuổi theo y, vừa chạy vừa mắng.
Trần Uy cầm thẻ tre Thượng Nhân đem đến, vẫn chưa đọc hết thì tay đang cầm thẻ tre đã nắm chặt đến trắng bệch cả ra, trong mắt chỉ có sự lạnh lẽo không giấu được.
"Thượng quản gia, ta muốn gặp mặt vương gia!"
"Thật ngại quá, Trần Uy công tử. Vương gia và vương phi đã rời phủ rồi." Thượng Nhân đứng thẳng người, ông từ lâu đã cảm nhận được sự khinh thường của con cháu thế gia. Ở bên ngoài có lẽ ông sẽ nhịn lại, nhưng bây giờ trong vương phủ thì ông có quyền quyết định.
"Hai người họ đi đâu vậy, khi nào thì quay về?" Trần Uy đặt câu hỏi liên tiếp.
"Việc đó tiểu nhân cũng không biết được. Vương gia và vương phi đi đâu cũng không cần thông báo lại cho tiểu nhân. Nhưng còn Trần Uy công tử, nếu ngài đã ở đây để chia sẻ gánh nặng với vương gia vương phi, thì chắc hẳn nhất định có thể khiến cho vương gia và vương phi hài lòng. Vậy tiểu nhân sẽ không làm phiền Trần Uy công tử nữa."
Trần Uy vẫn không thể nhịn được, quăng thẻ tre lên bàn thật mạnh, đi một mạch ra khỏi phòng.
Ngụy Nhược Cẩn nhìn Lận Hành đang ngồi đối diện với cậu, không rõ vì sao lần này y đột nhiên không cưỡi ngựa nữa một hai đòi ở cùng cậu, còn làm bộ làm tịch cầm thẻ tre đọc nữa chứ.
Xe ngựa rung lắc đến mức nhìn còn không rõ, mà y lại có thể đọc được sách à? Nếu không phải do cưỡi ngựa rất mệt thì cậu cũng muốn xuống xe để cưỡi ngựa.
"Cậu cứ nhìn ta chằm chằm suốt." Lận Hành buông thẻ tre xuống, nhìn Ngụy Nhược Cẩn.
"Ngài đâu có nhìn ta đâu mà biết ta đang nhìn ngài."
"Ta thấy cậu cứ nhìn ta mãi, nên ta mới nhìn cậu."
Mặt Ngụy Nhược Cẩn hơi nóng lên, cậu phải đáp câu này như thế nào đây? Lúc trước Lận Hành cũng đâu có như thế này, phản ứng lúc bị chọc rất dễ thương, miễn người bị chọc không phải cậu là được.
"Ta nhìn ngài thì làm sao, ta nhìn một cách đường đường chính chính, một người lớn như ngài mà không chịu được ta nhìn à?" Ngụy Nhược Cẩn đáp trả y.
"Cho cậu nhìn hết, muốn nhìn cái gì cũng được cả."
"..."
Ngụy Nhược Cẩn nghẹn cứng họng, giật lấy thẻ tre của Lận Hành, giả bộ đang bị nội dung trên đó cuốn hút. Giờ đổi thành Lận Hành quang minh chính đại nhìn cậu.
Dọc theo đường đi Ngụy Nhược Cẩn đều cảm nhận nhiệt độ trên mặt không hạ xuống nổi, cậu là loại người chỉ có ý xấu chứ không có gan làm. Cũng may một lúc sau Lận Hành đã đi ra ngoài cưỡi ngựa, có lẽ là nhìn thấy được cậu không được tự nhiên.
Ruộng muối ở một nơi khá xa, phải ở trên xe ngựa mất mười lăm ngày mới tới được. Sau khi xuống xe, Ngụy Nhược Cẩn mới phát hiện những người ở đây không có một ai là nhàn rỗi cả, có mấy đứa trẻ tuổi chỉ hơi lớn một chút cũng đều đang phụ giúp, nhưng nhìn những người này đều rất khổ cực.
Trong mắt những người đó đều có sự tò mò và đề phòng, chỉ nhìn trang phục thôi cũng biết là quý nhân nên không ai dám lại gần cả.
"Đợi đã, các ngươi tới từ chỗ nào, đến để làm gì?" Ngụy Nhược Cẩn và Lận Hành đang chuẩn bị vào khách điếm(*) thì bị một người ngăn lại.
(*)khách điếm: tương tự khách sạn của hồi đó.
"Ngươi là ai, sao dám cản ta?" Ngụy Nhược Cẩn nhìn lướt từ trên xuống dưới người đó rồi đánh giá, áo quần làm từ tơ lụa, hơi bị bạc màu, mũi giày dính bùn, nhìn hơi dơ bẩn, bên hông có đeo một thanh đoản kiếm, phía sau có mấy người nhìn như du côn theo sát.
"Hừ, ở trấn Trì Đông này không có ai mà Lư Hồi ta không dám cản hết! Thứ sử Thường ấp châu Lư Phong chính là bác của ta, toàn bộ Tây Bắc đều do bác ta quyết định hết. Hỏi các ngươi đến từ chỗ nào là đang coi trọng các ngươi đó, nếu không trả lời thì đều cút xéo hết đi cho ta!" Giọng nói Lư Hồi thật ra cũng lớn, nhưng có chút thiếu hơi.
"Ai quản lý trấn Trì Đông này vậy?" Ngụy Nhược Cẩn nhẹ nhàng dựa gần sau lưng Lận Hành, nhỏ giọng hỏi.
"Là Lư Thường." Lận Hành nhìn thoáng qua Lư Hồi còn đang kêu gào, duỗi tay ra khiến Lư Hồi lùi lại mấy bước, "Đi thôi. Nơi đây có rất nhiều hải sản, không kiếm được ở kinh đô đâu. Muốn nếm thử không?"
"Ngươi! Các ngươi... lên..." Lư Hồi mới vừa mở miệng, tên du côn phía sau cũng vừa bước đến thì Phạm Duy đã lệnh cho đội người bao vây lấy bọn chúng.
Ngụy Nhược Cẩn đi lên lầu hai của khách điếm, vẫn còn có thể nghe được thoang thoảng tiếng chửi bậy ở bên dưới.
"Bọn họ vậy mà không biết Lư Phong đã chết rồi, còn lấy tên của hắn để ra oai nữa. Ruộng muối này không phải của Lư Phong sao?"
"Ta cũng không rõ nữa. Cũng có thể là do Doãn thái thú giấu tin tức kín quá. Lúc đó ta sợ Lư Phong vừa chết, người dưới trướng hắn sẽ nhân cơ hội kiếm chuyện nên mới phong tỏa tin tức. Nhưng mà bây giờ bọn họ cũng nên biết được tin rồi."
Ngụy Nhược Cẩn gật đầu, "Vậy giờ chúng ta phải làm gì ở đây?"
"Trong số bọn họ thì được mấy người trong sạch chứ? Cứ bắt hết tất cả lại." Lận Hành trong lòng thật ra có hơi lo lắng. Bọn họ đã mất một khoảng thời gian dài như vậy để tới trấn Trì Đông, đoán chừng tân thứ sử cũng sắp đến nhậm chức rồi.
"Ngài bắt hết tất cả rồi, vậy nơi này đưa cho ai quản lý?" Ngụy Nhược Cẩn tính nhanh trong đầu, giao cho các nhánh của thế gia thì chắc chắn không được, nhưng giao cho những người khác thì lại không có ai biết chữ cả.
Hết chương 19.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT