Edit: oceanmelon

Ngụy Nhược Cẩn lại bất ngờ kéo giãn khoảng cách với y, tiếp tục bước đi. Lận Hành thở phào nhẹ nhõm một hơi, đuổi theo bắt kịp nhịp chân của cậu.

"Vương gia, sau khi ngài chứng kiến những việc xảy ra hôm qua, trong đầu ngài đã có dự định gì tiếp chưa?" Ngụy Nhược Cẩn đột ngột xoay người, khiến cho Lận Hành giật mình.

"Ta đã giao cho Phạm Duy đi làm rồi, cậu yên tâm đi." Lận Hành bình thản nói.

"Vậy thôn trấn này phải làm sao bây giờ? Chúng ta không thể để mặc cho nó tiếp tục hoang tàn như thế này được."

"Cho dù chỗ này có được cải tạo đi chăng nữa, cũng sẽ không có ai bằng lòng tới đây cả." Lời Lận Hành nói là sự thật. Những người muốn sống ở đây, tất cả đều đã ở đây sẵn rồi.

Tuy rằng nơi này cũng không được tính là quá sát với Nhiên Quyết, nhưng lại không có những điều kiện tự nhiên để ngăn cản được đội quân thiết kỵ của Nhiên Quyết. Bọn chúng có thể dễ dàng tiến quân thần tốc, đánh thẳng vào một đường.

Ngụy Nhược Cẩn phát hiện dạo này mình cứ thở dài mãi, cảm thấy không thể làm được việc gì suôn sẻ cả. Mọi chuyện đều không đi theo hướng mà cậu muốn. Việc có ích duy nhất cậu làm được cũng chỉ có chữa khỏi bệnh cho người trong thôn nọ. Thậm chí đứa bé mà cậu nhận về cũng là do người trong phủ nuôi dưỡng.

Hình như cậu chẳng làm được việc gì ra hồn cả.

"Có phải ta rất vô dụng đúng không?" Ngụy Nhược Cẩn nhận lấy khăn vải Tân Di đưa tới rồi lau tay của mình, ánh mắt mông lung.

"Sao lại có câu hỏi như thế này? Song Ngọc công tử là đang trách ta không giao việc cho cậu làm ư?" Lận Hành bất ngờ khẽ cười một tiếng, cảm xúc không vui trong lòng vì chuyện người Nhiên Quyết sống chung với người Đại Xương rất nhanh đã tan thành mây khói, chú tâm vào Ngụy Nhược Cẩn.

"Chẳng lẽ ý của vương gia là nói ta không làm được gì hết à?" Trong chớp mắt Ngụy Nhược Cẩn lấy lại được tinh thần, "Mau về thôi."

Quay trở lại trấn trên, Ngụy Nhược Cẩn cũng không vội về doanh trại. Trong lòng cậu vẫn cứ nghĩ nếu như có một ngày Nhiên Quyết và Đại Xương thật sự có thể giống như những người ở đây, chung sống hoà bình thì đúng là không có gì không tốt cả.

Cũng không biết thôn trấn này đã bị bỏ hoang bao lâu, gỗ bị mục nát hết cả rồi. Nếu muốn tu sửa thì chỉ có thể đập đi xây lại hết. Nếu thiếu người thì còn có thể hỏi mượn Địch tướng quân, nhưng thiếu lương thực thì lấy ở đâu ra đây?

Ngụy Nhược Cẩn lại lần nữa thở dài thật mạnh.

Ngày hôm sau, mảnh đất mà Ngụy Nhược Cẩn muốn rốt cuộc cũng hoàn tất. Cậu lấy tro bếp từ phòng bếp, bón vào trong đất, cứ cách một thước gieo một hạt giống xuống.

Lão hán đang cày ruộng ở phía trước cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, "Quý nhân, ngài trồng như thế, lúc cây nhú lên có thể sẽ bị thiếu mầm."

Tay của Ngụy Nhược Cẩn đang rải hạt dừng lại một chút, "Không sao, cứ trồng như thế này trước đi, sau khi cây phát triển có thể cao ngang một người trưởng thành." Cậu đứng dậy, nhìn về phía lão hán, "Ông tên là gì, từng phạm phải tội gì, với cả bị bắt vào tù khi nào?"

Lão hán siết chặt cái cuốc trong tay, "Mọi người đều gọi tôi là ông Lưu. Tôi cũng không biết mình đã mắc tội danh gì, nhưng mà ở trong tù cũng tốt hơn là ở nhà. Ở nhà một muỗng cơm cũng không có mà ăn."

"Không biết gì mà không biết. Chẳng qua là ông nghe nói có quý nhân muốn vào thành nhưng chúng ta lúc đó lại có chuyện gấp cần ra khỏi thành, bởi vậy nên mới tranh chấp với những người đó. Rồi sau đó bị giam lại luôn." Người thanh niên bất mãn mà lẩm bẩm một câu.

Lão hán vội vàng kéo người thanh niên đang nói quỳ xuống, vừa dập đầu vừa nhận lỗi: "Không phải đâu ạ, là bọn tiểu nhân chúng tôi sai, đụng chạm đến quý nhân. Mong quý nhân đại nhân đại lượng... Quý nhân đại nhân đại lượng..."

Trong lòng Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy rất hụt hẫng, việc này có lẽ liên quan tới việc bọn họ đến Tây Bắc, "Đứng lên đi. Mảnh đất này về sau liền giao lại cho các ngươi, nhớ chăm sóc nó cẩn thận."

Tất cả hạt giống bắp ngô đều đã được gieo trồng, rãnh mương ở ruộng này cũng sâu tận một thước rưỡi, nếu có mưa lớn hẳn sẽ không bị ngập được.

Cậu mới vừa nghĩ như thế xong thì có một cơn gió thổi tới, bầu trời lập tức trở nên âm u, nhìn như sắp đổ mưa. Ngụy Nhược Cẩn nhìn lên trời, rồi lại nhìn xuống mảnh đất cũng là nhiệm vụ sắp được hoàn thành của cậu, trong lòng có chút bối rối.

Mùa hè vẫn chưa đến, nếu bây giờ mọi người bị dính nước mưa thì sẽ rất dễ mắc bệnh. Nhưng nhiệm vụ khai hoang đã sắp hoàn tất rồi, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi. Nếu cứ từ bỏ như vậy thì cậu không cam tâm chút nào cả.

"Cậu có chuyện gì ư?" Lận Hành nhìn thấy Ngụy Nhược Cẩn như vậy, không nhịn được mà hỏi.

"Ta... Ta cần mười lăm mẫu đất đều phải được cày xong trong hôm nay, nhưng trời sắp mưa rồi."

"Vậy cứ cày cho xong là được." Lận Hành vừa đáp lời thì gió càng mạnh hơn, nói tiếp: "Ta bảo những người đang đào hồ nước đều đến đây hỗ trợ, kêu thêm mấy người nữa dựng tạm vài cái lều."

Ngụy Nhược Cẩn gật đầu, sau đó hối thúc Lận Hành trở về cùng với cậu.

Vừa về tới doanh trại, Ngụy Nhược Cẩn lập tức chui vào phòng bếp, tìm cả buổi mới thấy được gừng. Với tình trạng có quá nhiều người như bây giờ, đúng là cậu có ít gừng quá, chắc sẽ đủ nếu thêm vào một ít thứ khác.

Cậu nhanh chóng trộn bột mì trong một cái thau bự. Người trong phòng bếp bây giờ không dám nói gì cả vì Lận Hành vẫn luôn đi theo đằng sau cậu, có đôi khi còn bị cậu sai vặt.

Nồi đất được đun nóng một cách nhanh chóng. Ngụy Nhược Cẩn đổ vào một nồi nước to, cho thêm muối và gừng đã được thái lát. Người đang nhóm lửa ở dưới nhìn thấy như vậy, vẻ mặt run rẩy, đó là muối đã qua tinh chế đấy! Loại muối tinh này được chuẩn bị riêng cho vương gia và vương phi dùng. Bản thân bọn họ cũng chỉ dám sử dụng muối tinh sau khi được bọc trong vải, rồi mới nhúng vào nồi để nấu, còn phải nhúng rất cẩn thận nữa.

Chờ cho nước đủ sôi, cậu mới đổ bột mì vào. Bột mì sau khi hòa chung với nước thì trở nên trong suốt, cậu đổ vào hết rồi lẹ tay khuấy, rất nhanh chóng đã có được một nồi súp.

Ngụy Nhược Cẩn nếm ngay lúc còn nóng, đang tính thêm muối thì người đầu bếp đang đứng một bên la lên một tiếng, dọa cậu giật cả mình, tay run lên làm muối rơi khắp sàn.

Cả đầu bếp và người nhóm lửa đều vội vàng quỳ xuống, giọng nói run rẩy, vị đầu bếp kia còn dùng sức tát mình vài bạt tay, khóc rống lên: "Vương phi tha mạng. Vương gia tha mạng. Tiểu nhân không phải cố ý, tiểu nhân thật sự không cố ý làm vậy đâu ạ!"

"Tự ra ngoài chịu phạt đi!" Ngữ khí của Lận Hành nhàn nhạt, nhưng Ngụy Nhược Cẩn vẫn nghe được cảm xúc không vui ở trong đó.

"Tạ ơn vương gia, tạ ơn vương gia..." Đầu bếp và người nhóm lửa cùng đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn có Lận Hành và Ngụy Nhược Cẩn. Ngụy Nhược Cẩn vừa nhìn y, vừa đảo nồi súp, "Bây giờ không có ai nhóm lửa cho ta nè, ngài đến thay đi." Một lúc sau, cậu lại nhịn không được hỏi y: "Sao ngài lại tức giận đến như vậy?"

"Gã làm cho cậu giật mình, muối bị đổ hết rồi."

Ngụy Nhược Cẩn cười, "Đổ rồi thì thôi, cũng không đến mức phải tức giận mà, còn phạt người ta nữa."

"Loại muối đó dân chúng bình thường ăn không nổi, đồ cho chúng ta dùng thì cậu biết rồi đó. Đống muối bị đổ vừa nãy có thể làm ra được rất nhiều muối bọc dùng để cung cấp cho quân đội đấy!" Lận Hành ngoan ngoãn ngồi ở phía dưới bếp lò, nhóm lửa giúp Ngụy Nhược Cẩn.

Ngụy Nhược Cẩn cũng không thấy vui vẻ gì. Người kia bởi vì làm cho cậu giật mình, muối bị đổ nên mới bị phạt. Cậu cảm thấy cậu đã nhìn lầm tên đàn ông già Lận Hành này rồi, chỉ do mỗi muối thôi à?

Cậu hít sâu vào một hơi, ngữ khí vẫn dịu dàng như trước, "Không phải tên Lư Phong kia có sở hữu một ruộng muối à? Các ngài vẫn không có đủ muối để ăn sao?"

Lận Hành nhìn lướt qua Ngụy Nhược Cẩn một cái, có cảm giác hình như cậu đang giận dữ, nhưng cũng không giống như đang tức giận, nói thẳng: "Làm ra được muối rất là khó, đa số đều là muối thô thôi."

Ngụy Nhược Cẩn nhận ra hình như bản thân đã hiểu lầm thế giới này. Phân tầng giai cấp ở nơi cậu từng sống không giống nơi đây, nên cậu cũng hiển nhiên mà cho rằng người khác cũng giống với cậu.

"Được rồi, đừng tức giận nữa. Ta sẽ giúp ngài làm ra muối mà." Ngụy Nhược Cẩn ngồi xổm xuống, múc muối bị lẫn đất và cát vào trong cái chén, cho thêm nước vào khuấy, rồi để yên cho đất cát lắng xuống.

Lận Hành nhìn hành động của cậu, ánh mắt mang theo sự nghi ngờ.

"Ngài đang nhìn bằng ánh mắt gì đấy? Ai làm ở ruộng muối cũng đều biết cách làm này hết!" Ngụy Nhược Cẩn tức giận mà nói một câu. "Tân Di, ra ngoài bảo hai người đầu bếp kia vào đây. Nồi súp này giao lại cho bọn họ. Đợi lát nữa đến giờ ăn thì mang theo nồi này cùng với đồ ăn phát cho những người đang khai hoang."

"Tốn bao nhiêu là thời gian mới làm xong, chúng ta quay về lều trại đi. Cứ ở chỗ này mãi, đầu bếp cũng không dám làm việc." Ngụy Nhược Cẩn tự mình cầm chén nước muối vừa nãy và lấy thêm một cái chén rỗng, chỉ vào bếp lò nhỏ và nồi nước, ý bảo Lận Hành bưng theo về.

Trở về lều trại, Ngụy Nhược Cẩn đổ lớp nước muối trên cùng vào cái chén rỗng, tiếp tục cho thêm nước vào rồi ngồi đợi. Lặp đi lặp lại cho đến khi trong chén chỉ còn lại lớp bùn cát, cậu mới đem cái chén rỗng chứa nước muối để lên trên bếp, nhờ Lận Hành nấu sôi.

"Thật là làm như vậy được à?"

"Đương nhiên là được rồi. Nhưng phải đợi hơi lâu một chút, đun đến khi cạn nước mới xong."

Ngụy Nhược Cẩn thấy Lận Hành vẫn ngồi chỗ đó đợi, còn mình thì đang nằm dài trên mặt bàn nên lấy thẻ tre ra, định viết lên đó phương pháp làm muối. Sau khi cố gắng nhớ lại một lúc lâu, cậu mới tìm ra được cách để tinh chế muối, nâng cao sản lượng từ trong ký ức.

Chờ đến khi Tân Di cầm đèn đi vào, cậu mới đột ngột tỉnh lại. Không ngờ cậu đang viết dở mà tự nhiên lại gục xuống bàn, ngủ quên mất tiêu. Quay đầu lại nhìn Lận Hành thì thấy y vẫn còn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào chén nước.

"Sao rồi?" Ngụy Nhược Cẩn dụi mắt, đi đến trước mặt Lận Hành rồi nhìn vào cái chén.

Nước gần như đã bay hơi hết, rìa chén dính những hạt li ti có màu trắng. Lận Hành nhìn Ngụy Nhược Cẩn với khuôn mặt đầy bất ngờ, "Là muối tinh thật này."

"Đương nhiên là muối tinh rồi, ta có lừa ngài bao giờ đâu." Ngụy Nhược Cẩn nhớ tới ruộng muối của Lư Phong, hỏi: "Ruộng muối của Lư Phong bây giờ có thuộc Tây Bắc không?"

"Hửm?" Lận Hành không rõ lí do.

"Nói thật với ngài, đúng là ta không có hứng thú gì đối với những tranh chấp giữa các bên. Nhưng ta cũng không muốn thứ do ta làm ra bị người khác cướp mất." Ngụy Nhược Cẩn lại đi đến bên kia, "Ta nói thế này cho ngài hiểu nhé, ta muốn có cái ruộng muối đó. Tất cả đều phải thuộc về mỗi Tây Bắc. Ngoại trừ chúng ta ra, ai cũng không thể đụng được."

Lận Hành đột nhiên đứng dậy, "Cậu có phương pháp làm muối tốt hơn ư?"

Ngụy Nhược Cẩn chỉ cười mà không nói gì.

"Lúc này tấu sớ thỉnh tội hẳn đã tới được ngự tiền rồi, để xem bệ hạ sẽ phái ai tới nhậm chức thứ sử Thường Ấp châu này đây. Nếu như có thể..." Lận Hành không có nói tiếp. Trong đầu y đã sớm lập ra danh sách những ứng cử viên cho chức thứ sử, tất cả đều là con cháu thế gia cả.

"Nếu như người được cử tới thay thế sẽ không đối đầu với chúng ta thì sao? Ta không sợ người Ngụy gia tới đây, chỉ sợ người tới đây muốn hại ta chết thôi."

Lận Hành nhìn về phía Ngụy Nhược Cẩn, "Cậu nói đúng, muối chỉ có thể do chính chúng ta nắm giữ mà thôi." Nói xong, y liền cúi đầu. Trong lòng có một ngọn lửa đang cháy bừng, có phải y có thể nghĩ nhiều thêm một chút hay không?

Trời sáng, Lận Hành cũng đã chuẩn bị xong xuôi, chờ cho Ngụy Nhược Cẩn lên xe ngựa rồi thì trực tiếp trở về vương phủ. Còn chưa kịp ngồi xuống uống ngụm nước ấm, hai huynh đệ Trần gia đã vội vàng lại đây.

"Bái kiến vương phi."

Ngụy Nhược Cẩn nhìn về phía hai người. Trần Uy thật sự che giấu rất tốt, còn vẻ mặt của Trần Hàng thì thấy được sự tức giận. Có lẽ là do bọn họ vừa chuyển đến vương phủ thì mình và Lận Hành đã đi mất rồi, không được trọng dụng như trong tưởng tượng của bọn họ.

"Sao hai vị công tử lại như thế này? Do vương phủ chiêu đãi hai vị không chu toàn à?" Ngụy Nhược Cẩn đã biết rõ còn cố hỏi.

Trần Hàng vừa tính nói chuyện thì bị Trần Uy kéo lại, nói: "Vương phi mệt mỏi, vốn tổ phụ để cho hai huynh đệ chúng ta sống ở vương phủ là muốn giúp đỡ cho vương gia vương phi bớt đi gánh nặng. Nhưng vương phi và vương gia đi gấp quá, chưa kịp giao việc cho huynh đệ chúng ta làm nữa."

"Chuyện này là ta với vương gia đã làm không đúng, nhưng thật sự chúng ta phải đi quá vội. Thế này đi, Trần Uy theo ta đi gặp vương gia. Còn về Trần Hàng, trong vương phủ có một lớp học nhỏ, đang thiếu tiên sinh dạy học, đành làm phiền ngươi nhận công việc này vậy. Tân Di."

"Có nô tì ạ." Tân Di cúi người lên tiếng.

"Dẫn công tử Trần Hàng đi đến chỗ của Tần tiên sinh đi, cứ bảo là ý của ta."

Hết chương 18.

Note nhỏ: Do mình không hiểu mấy vụ trồng trọt cho nên dịch những đoạn đó không được mượt lắm (dù đã google 🥲). Mọi người đọc có thấy cấn cấn thì du di giúp mình nhé! Hoan nghênh sự đóng góp của mọi người 🫶

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play