Tần Đông Loan có chứng nhận nhảy dù chuyên nghiệp, ở những tình huống thế này, anh có tư cách tương đương với huấn luyện viên. Có thể một mình nhảy dù, cũng có thể mang theo người. Cho nên sau khi anh nói như thế, huấn luyện viên đứng bên cạnh Kiều Diên chỉ hơi ngẩn ra, sau đó lập tức gật đầu tỏ ý đã hiểu. Ngược lại là Kiều Diên quay đầu nhìn Tần Đông Loan, nhất thời không phản ứng lại.
Cậu đứng ở đó không nhúc nhích, Tần Đông Loan nhìn cậu, đi tới bên cạnh. Người đàn ông có thân hình cao lớn, sau khi đeo các loại trang bị lên người, lại có thêm một loại cảm giác áp bách mang theo gió lạnh ban sớm. Anh đi đến sau lưng cậu, xung quanh Kiều Diên chẳng mấy chốc đã bị hơi thở của anh bao vây, khiến cho trái tim trong lồng ngực cậu siết lại. Tần Đông Loan chuẩn bị móc dây của mình vào sau lưng cậu, trong lúc kim loại va chạm, bởi vì Kiều Diên thất thần nên hơi nghiêng sang một bên tránh đi. Cùng lúc cậu hơi nghiêng người tránh đi, bàn tay của Tần Đông Loan đặt ở bên eo cậu. Lực đạo vững vàng mà ấm áp giữ cậu lại, lưng Kiều Diên thì tựa vào lồng ngực phẳng rộng phía sau.
“Lát nữa nghe theo tôi.” Tần Đông Loan đỡ Kiều Diên. Anh cao hơn Kiều Diên, bởi vì Kiều Diên đứng đằng trước nên có vẻ lại càng thấp hơn hẳn anh. Sợ cậu không nghe được lời mình, Tần Đông Loan hơi cúi đầu ghé môi bên tai Kiều Diên. Nói xong, Kiều Diên hơi động, Tần Đông Loan nhìn sau vành tai của Kiều Diên, ánh nắng chiếu xuyên qua vành tai, vốn là một màu nhợt nhạt lại nhờ đó mà nổi lên một lớp hồng hồng.
Tần Đông Loan nhìn vành tai hồng nhiễm ánh sáng vàng đó, không đợi Kiều Diên trả lời, đưa tay ôm lấy eo cậu.
Vừa rồi tay của anh cũng chỉ đặt ở eo bên sườn lưng, để giữ lại cơ thể nghiêng ngả của cậu. Loại tiếp xúc kia rất nông, thậm chí không đè tới lớp vải áo khoác. Mà hiện tại, hơi ấm và cảm giác lành lạnh từ bàn tay của anh trực tiếp truyền đến da cậu, không chỉ có bàn tay, cổ tay anh cũng dán lên đó.
Trái tim của Kiều Diên theo động tác của anh mà nhẹ nhàng nhảy lên.
Trong lúc cậu sắp không làm chủ được trái tim mình, Tần Đông Loan dường như cũng đã cảm nhận được cơ thể gầy quá mức của cậu. Kiều Diên vốn đã gầy, dù mặc quần áo rộng thì vẫn có thể nhìn ra. Hôm qua lúc bế cậu lên giường, Tần Đông Loan đã cảm nhận được trọng lượng nhẹ tênh của cậu. Mà hôm nay, anh ôm lấy eo cậu, càng cảm nhận được rõ ràng sự gầy gò đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play