Cô ta phản bội em!
Từ Nịnh nói: “Cô ta phản bội em, phản bội đoạn tình bạn mà em trân quý đó, lý do vô cùng hoang đường, chỉ là bởi vì nghi ngờ người mà cô ta thích thích em, chỉ vì người con trai ấy nói với em nhiều hơn hai câu, cô ta đã không chắc chắn mà đẩy em và lớp trưởng lớp em nhốt lại trong nhà vệ sinh nam khi em phát bệnh...”
Nói đến đây, giọng nói của Từ Nịnh có chút nghẹn ngào, ẩn chứa ẩn nhẫn.
Hạ Lẫm xoay người qua, bụng ngón tay nhẹ ấn nhẹ trên khóe mắt cô, ý muốn đón lấy nước mắt của cô, anh nhìn Từ Nịnh thật ôn nhu, kiên định nói: “Bảo bối à, em có thể khóc, nói xong rồi nói tiếp với anh, anh kiên nhẫn ở cùng với em như vậy, đây là lần cuối cùng em đau lòng vì chuyện này, sau tối nay chuyện này chắc chắn sẽ trở thành quá khứ, bởi vì em đã có anh, anh sẽ không để em phải một mình, cho dù là lúc nào, cho dù là ở đâu.”
Nước mắt trên khóe mắt đẫm lệ của Từ Nịnh chảy xuống, Hạ Lẫm giúp cô lau từng chút một, cho đến khi cô lại lên tiếng lần nữa.
“Lúc đó em rất khó chịu, em biết dáng vẻ khi phát bệnh của mình, lúc đó em đã rửa mặt bằng nước trong nhà vệ sinh, cũng chẳng có tác dụng gì, có làm như thế nào cũng không dịu bớt lại, thậm chí là làm ướt quần áo, con người lớp trường cũng tốt, cậu ta đứng ở một chỗ rất xa cởi áo khoác đưa cho em, bởi vì lúc đó em bị Tưởng Du lừa đi ra ngoài thì chỉ mặc một chiếc áo phông màu trắng cộc tay, em đạp cửa cầu xin cô ta thả em ra, nhưng hình như bên ngoài có người đang kéo lấy, vẫn luôn không mở được. Lớp trưởng cũng rất ốm yếu, hai bọn em hợp lực lại cũng không được. Lúc đó bệnh em được dịu bớt lại đều nhờ dựa vào Tưởng Du, nhưng lại bị cắt ngang, em phải chịu đựng nguyên một tiết học, khi hết tiết là khi nhiều người nhất, bọn em một nam một nữ mất tích cả một tiết học, lúc cửa được mở ra thì em còn mang áo khoác của lớp trưởng, tất cả những lời phỏng đoán bẩn thỉu như thủy triều trào ra, lúc đó em vô cùng nhếch nhác, nhìn thấy khuôn mặt đang cười của Tưởng Du trong đám người, trong đầu em trống rỗng, lúc phản ứng lại thì em đã vịn vào bồn rửa mặt nôn sạch sẽ.”
Từ Nịnh thở ra một dài một hơi: “Sau đó tiếng đồn bay xa, bố em muốn chuyển trường cho em nhưng bị em từ chối, nơi này lớn như vậy, cho dù em chuyển đến đâu, những tin đồn vu khống bịa đặt đó đều theo đến đó, sau này em mới hiểu rõ, em nào đâu có bạn bè chứ, lúc đầu Tưởng Du tiếp cận em vì có mục đích, tất cả đầu là giả, đây cũng là nguyên nhân em không muốn hòa nhập với mọi người.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play