Phía sau phòng y tế của trường có một con đường rất dài thông tới cửa phía Tây, bình thường ở đây vắng vẻ yên tĩnh, có rất nhiều đôi tình nhân mê mệt con đường này, đi một chuyến chắc khoảng gần bằng chạy một vòng trong sân trường.
Từ Nịnh không ngờ Hạ Lẫm sẽ đưa cô đến đây, vậy nên cô nhìn anh với ánh mắt chất vấn.
Hạ Lẫm giải thích nói: “Bây giờ mọi người đều đang luyện tập ở sân trường, tai vách mạch rừng, nên thật ra dễ tông phải nhau, vốn dĩ tôi muốn đưa em đến sân thể dục, nhưng người luyện tập ở đó càng nhiều hơn, đi đến đây là nơi thích hợp nhất.”
Từ Nịnh khởi động cổ chân một lúc, nghiêng đầu về phía anh, nói: “Vì sao hôm nay anh ra mặt giúp ký túc xé bọn tôi, anh không sợ sau này Lưu Kiến cứ quấy rầy anh không thôi hả?”
Vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Lẫm nhìn vào trong mắt cô: “Thật ra tôi rất muốn nói, người quấn lấy tôi nhiều lắm, tôi cũng quen rồi."
Phì...
Tự Nịnh bị anh chọc cười, tựa như tuyết đầu đông vừa tan, cảnh xuân mơ hồ thoáng qua.
Người bình thường không cười lại đột nhiên cười một cái, nào đâu biết rằng nó đã tạo ra một gợn sóng trên mặt hồ yên lặng trong trái tim người khác.
“Ý của anh là có rất nhiều người theo đuổi anh?”
Hạ Lẫm cũng cười: “Chúng chắc là ngang nhau đó, lúc bạn cùng phòng em đi tìm Lý Túc, tôi nghe họ nói cậu Lưu Kiến này bắt đầu quấn lấy em từ hồi quân sự năm nhất.”
Từ Nịnh gật đầu: “Nhìn xem, rất phiền, lúc đó suýt nữa tôi báo cảnh sát mới chịu thả tôi đi.”
Hạ Lẫm: “Nghe nói cậu ta còn chặn em lại để tỏ tình, khiến cho cả trường đều biết?”
Từ Nịnh: “Cả trường đểu biết rồi mà anh còn hỏi.”
Hạ Lẫm vô thức sờ mũi: “Vậy cái gì đó nhỉ, thật sự thì tôi cũng không biết chuyện này, chỉ là sau khi Lý Túc và Tần Tiêu Tiêu hẹn hò thì tôi mới biết, ngày nào cậu ta cũng nói trong ký túc xá, bạn gái cậu ta ở chung phòng với hoa khôi.”
Từ Nịnh hơi nghiêng đầu: “Trùng hợp rồi, ngày nào Tần Tiêu Tiêu cũng nói trong ký túc xá, bạn trai cậu ấy ở chung phòng với nam thần.”
Bốn mắt nhìn nhau, không khí tĩnh lặng trong chốc lát, sau đó hai người đồng thời bật cười.
Bầu trời dần tối đi, cũng không biết có phải do Hạ Lẫm biết bí mật của cô hay không, ngay tại khoảnh khắc này, tâm tình của Từ Nịnh chưa bao giời được thả lỏng như bây giờ, cô không hỏi Hạ Lẫm, một sinh viên khoa thể chất như Lưu Kiến, anh muốn chạy thắng cậu ta như thế nào?
Cho dù không vì gọi một câu “ông nội” kia, đoán chắc Hạ Lẫm cũng sẽ dốc hết sức mình.
Sau khi làm nóng người, Hạ Lẫm dẫn Từ Nịnh bắt đầu chạy từ từ.
“Chạy cự ly trung bình thì phải chú ý đến chạy với tốc độ vừa và đồng đều, nhưng ngay đoạn bắt đầu và đoạn sau cùng thì phải tăng tốc một chút, chú ý hít thở, ba bước hít vào một hơi, ba bước thở ra một hơi, em thử xem, nếu như một hơi ngắn thì phải đổi thành hai bước.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
“Không được mở miệng quá lớn, nếu không thì hít phải hơi lạnh sẽ dễ bị đau bụng.”
“Chạy cự ly trung bình trong một khoảng thời gian nhất định sẽ xuất hiện tình trạng khó thở và tức ngực, dưới tình huống khó hít thở, hiện tượng này là cực điểm, là hiện tượng bình thường, lúc đó ý chí bền bỉ là vô cùng có ích, đồng thời tăng cường hít thở, điều chỉnh lại tốc độ chạy, sau khi chạy qua một đoạn nữa sẽ thích ứng được thôi, tất cả cảm giác không thoải mái sẽ biết mất hoàn toàn.”
“Hai trăm mét cuối cùng, phải chạy hết sức hết lực mình lao về phía trước, lúc này phải hít thở mạnh, vượt qua vạch đích.”
Từ Nịnh nghe theo lời của anh mà điều chỉnh lại hơi thở và tiết tấu chạy, cuối cùng cũng chạy xong một vòng, cô khom người thở hổn hển, Hạ Lẫm thấy vậy, anh kéo lấy tay cô: “Đừng dừng lại, đi chậm lại là được.”
Từ Nịnh đứng thẳng người, nhưng đột nhiên cảm thấy cơ thể có chút khó chịu, cô nắm chặt nắm đấm rồi lại thả lỏng ra, nắm lại thả ra, cũng không làm dịu bớt lại.
Hạ Lẫm nhận ra được sự khác thường, quan tâm nói: “Sao vậy?”
“Không sao.” Từ Nịnh cố gắng hết sức để kiềm chế cơ thể ngứa ngáy của mình.
Lần trước ở trước mặt Hạ Lẫm đã mất mặt một lần rồi, lần này cho dù là thế nào cũng phải nhịn lại.
Nhưng Hạ Lẫm vẫn nắm bắt được sự khó chịu của cô từ ánh mắt tránh né và âm thanh cuối hơi run rẩy của cô, trong đầu lóe lên thứ liên quan đến “bệnh khát khao được âu yếm” mà lần trước cô nói, giây tiếp theo anh kéo người vào trong lòng mình.
“Thế này đỡ hơn chút nào không?”
Từ Nịnh ngây người, ánh mắt nhìn chằm chằm vải áo gần như trong gang tấc, cảm thấy đến cả việc hít thở cũng ngừng lại.
Nhiệt độ cơ thể của Hạ Lẫm rất cao, có lẽ nguyên nhân là vừa vận động, Từ Nịnh dán vào lòng ngực của anh, nghe thấy rõ nhịp tim đập mạnh mẽ vừa có lực của anh, bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng vòng ra sau đầu cô, anh khẽ vỗ về an ủi, một tay còn lại thì nắm lấy tay cô, chà qua cọ lại, thành công làm mất đi cảm giác khó chịu vừa nãy mới xông lên của Từ Nịnh.
“Thế nào? Có đỡ hơn không?”
Từ Nịnh muốn nói đỡ hơn rồi, nhưng rõ ràng cô bị cái ôm này của Hạ Lẫm làm cho lờ mờ rối rắm, nhất thời vẫn chưa tìm lại được giọng nói của mình. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Hạ Lẫm còn nghĩ rằng cô khó chịu đến mức nói không ra lời, lẳng lặng ôm người vào lòng chặt hơn nữa.
Cô gái rất gầy, trên người có mùi thơm tươi mát của nước xả, Hạ Lẫm chưa ôm một cô gái như vậy bao giờ, cảm giác có chút kỳ lạ.
Đến cả chính anh cũng không biết, vành tai của anh đã đỏ lên rồi.
“Một cái ôm có thể giải quyết được sự việc, nên đừng ngại mở miệng.”
Từ Nịnh: “...”
Đây không chỉ phải là một cái ôm có thể giải quyết được sự việc, mà là cần vô số cái ôm.
“Đói muốn chết, đi ăn gì đây?”
“Tới nhà ăn xem thử.”
“Được.”
Đột nhiên, âm thanh từ xa đến gần khiến Từ Nịnh lập tức đẩy Hạ Lẫm ra xa như một cục nam châm đẩy.
Vẻ mặt Hạ Lẫm sững sờ trong hai giây thì mới phản ứng lại: “Em dùng xong là vứt đấy hả?”
“Không phải, tôi, tôi sợ người khác hiểu lầm anh.” Từ Nịnh có chút ngại ngùng, cô nói xong rồi vội vàng chuyển đề tài: “Đói không? Tôi mời anh ăn cơm?”
Hạ Lẫm cười cười: “Được, Lý Túc nói gần đây có mở một quán hoành thánh hải sản, đi cùng nhau đi, giờ này rồi, chắc nhà ăn không còn gì để ăn nữa.”
Từ Nịnh: “Tôi mời mà anh lại ăn hoành thánh sao?”
Hạ Lẫm: “Tối vậy rồi chẳng lẽ còn ăn cá ăn thịt sao? Ăn món đó là được rồi, nhưng tôi phải quay về thay quần áo, em...”
“Tôi cũng về thay quần áo.”
Vừa chạy lâu như vậy, mồ hôi dính nhớp cả người, không thoải mái.
Hạ Lẫm nhìn điện thoại, nói: “Bây giờ bảy giờ, vậy bảy rưỡi tôi đợi em dưới lầu ký túc xá nhé?”
Từ Nịnh: “Được.”
Thời gian nửa tiếng đồng hồ, đủ kịp để Từ Nịnh tắm rửa.
Tần Tiêu Tiêu gặm cà chua, nhìn về phía Từ Nịnh ăn mặc chỉnh tề từ nhà tắm đi ra, sau cái lần tụ họp đó, cô ấy thấy quan hệ giữa mình và Từ Nịnh hơi thân hơn, vì vậy bèn hỏi: “Cậu muốn ra ngoài hả?”
Từ Nịnh ừm một tiếng.
Tần Tiêu Tiêu tùy tiện tiếp lời: “Đi ăn cơm sao? Với ai vậy?”
Từ Nịnh mở khăn tắm trong tay ra treo lên chỗ mốc quần áo, thành thật nói: “Hạ Lẫm.”
Ngay trong khoảnh khắc trong phòng im lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, Từ Nịnh phơi khăn tắm ngoài ban công, quay lại trong phòng thì mới phát hiện ba khuôn mặt đang nhìn về phía cô, cô nhìn lại bộ đồ trên người mình, ngờ vực hỏi: “Sao vậy? Đồ tớ mặc có chỗ nào không ổn hả?”
Ba khuôn mặt đồng thời lắc đầu, biểu tình trên khuôn mặt mang ý tứ sâu xa, sau đó tranh nhau ấn cô ngồi xuống trên ghế, bắt đầu tám chuyện.
Trương Dao: “Cậu hẹn anh ấy hay anh ấy hẹn cậu?”
Hà Nhược Nam: “Hẹn đi ăn đồ ăn Trung Quốc hay đồ ăn phương Tây, hay là bữa tối dưới ánh nến?”
Tần Tiêu Tiêu: “Tối nay có về không?”
Từ Nịnh khẽ mở miệng, không thể tin nổi mà nhìn về phía họ: “Các cậu đang nghĩ gì vậy? Anh ấy giúp tớ, tớ mời anh ấy ăn cơm, đơn giản vậy thôi.”
Ba khuôn mặt nhìn cô với một cách thất vọng: “Chỉ thế thôi?”
Từ Nịnh: “Không thì sao nữa?”
Tần Tiêu Tiêu: “Chậc chậc, thật đúng là lãng phí khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần này của cậu mà.”
Từ Nịnh thật sự phục mấy người họ luôn rồi: “Được rồi, đến giờ rồi, tớ đi trước...”
“Aaa, là Hạ Lẫm, Hạ Lẫm...”
Từ Nịnh còn chưa nói xong, thì bị âm thanh kích động đến hét lên ngoài kia cắt ngang.
“Aaa, anh ấy đang đợi ai sao?”
“Mẹ ơi, đẹp trai quá đi.”
“Nhìn có vẻ đang đợi người.”
Tần Tiêu Tiêu và bạn cùng phòng nhìn nhau, sau đó nhanh chóng đi ra khỏi phòng, chen lên nhóm người đến bên cuối ban công, Hạ Lẫm cao ráo đứng dưới cây cổ thụ không biết rõ là cây gì ở ngay dưới lầu ký túc xá nữ.