Từ ngày hôm đó, Hạ Lẫm và Từ Nịnh cũng không gặp nhau nữa, mà trường đại học C gần đây đang chuẩn bị cho đại hội thể thao mùa thu.
Khoa ngoại ngữ nam ít nữ nhiều, lớp trưởng gọi ông gọi bà để xin mọi người đăng ký, cuối cùng tất cả hạng mục đều có người tham gia, nhưng được thông báo vẫn được lựa chọn hạng mục, thể chất Từ Nịnh tốt, cuối cùng cô chọn chạy 3000 mét nữ.
Tần Tiêu Tiêu và hai người bạn cùng phòng khác không ngừng tặng cho cô ngón tay cái: “Từ Nịnh, cậu đỉnh thật, chảy 3000 mét nữ, bảy vòng rưỡi, chắc lấy nửa cái mạng của tớ mất.”
Trương Dao: “Không chỉ có thể lấy mạng tớ, còn làm cho tớ nôn đến chết đi sống lại ấy chứ.”
Hà Nhược Nam: “Năm hai khoa ngoại ngữ chúng ta trông cậy vào cậu đấy.”
Trương Dao đẩy Tần Tiêu Tiêu một cái: “Nhanh bảo bạn trai cậu tiết lộ chút thông tin, nam thần Hạ đăng ký thi hạng mục gì, đến lúc đó cùng đi xem đi, tớ đoán chắc mấy bạn nữ có thể làm cho sân thi đấu chật kín đến mức con kiến cũng không chui lọt ấy chứ.”
Tần Tiêu Tiêu phấn khích gật đầu, cô ấy lấy điện thoại ra nhắn rất nhiều tin nhắn cho Lý Túc, sau cùng biết được nam thần đăng ký chạy 5000 mét nam và nhảy cao.
Trong thời gian trước hội thể thao mùa thu một tháng, trên sân trường chật kín sinh viên đang tập luyện, nhất là biết được Hạ Lẫm cũng có ở trong đó, đột nhiên cả sân trường như trở nên hừng hừng khí thế.
Từ Nịnh và tất cả người trong ký túc xá đều ở đây, Tần Tiêu Tiêu ba người bọn họ đăng ký tham gia chạy tiếp sức nữ 400 mét, chạy tiếp sức còn đỡ, chủ yếu dựa vào tốc độ, nhưng chạy đường dài thì phải dựa vào sức bền.
Bởi vì năm một lúc đi xuống lầu Từ Nịnh bị sái chân nên không thể tham gia mục nào cả, lúc học cấp ba có từng chạy 1500 mét, vì vậy cô cũng không có kinh nghiệm gì, ngây ngốc chạy từng vòng từng vòng một.
Chạy được năm vòng thì không chạy nổi nữa, hai tay Từ Nịnh chống lấy đầu gối mà không ngừng thở hổn hển, ngay lúc này, trong tầm mắt cô xuất hiện một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn.
“Hoa khôi Từ, tôi giúp cậu nhé?”
Từ Nịnh đứng dậy, nhìn về người con trai cường tráng rồi lắc đầu, lạnh lùng từ chối: “Không cần.”
Cô nhớ người con trai này, sinh viên thể chất cùng khóa, tên là Lưu Kiến, trong kỳ huấn luyện quân sự năm một cứ chặn cô lại tỏ tình, sau khi bị cô từ chối thì không xuất hiện nữa, không biết sao bây giờ lại như vậy nữa rồi.
Theo sau lưng cậu ta còn có mấy sinh viên thể duc, Từ Nịnh không muốn thu hút sự chú ý của những người bên cạnh, cô muốn đi vòng qua cậu ta rời đi, nhưng lại bị Lưu Kiến nắm lấy tay một phát.
Từ Nịnh giống như con mèo đột nhiên bị vứt xuống nước vậy, vô cùng chống cự hất tay cậu ta ra, cảnh giác nhìn về phía nam sinh đó, cô lạnh giọng nói: “Cậu muốn làm gì?”
Người xinh đẹp đến cả tức giận cũng có thể khiến cho người khác thích mắt, Lưu Kiến nheo mắt đi lên phía trước một bước: “Tôi chỉ thấy là làm người cũng không nên quá lạnh lùng mà cao ngạo, cách xa mọi người hàng vạn dặm cũng không có lợi gì cho cậu đâu.”
“Liên quan khỉ gì đến cậu.” Từ Nịnh lạnh lùng nói.
Cô biết rõ dưới tình huống này, không nên chọc những người này tức giận thì mới là kế hay, nhưng cô thật sự thấy mắt mũi kia của Lưu Kiến rất buồn nôn, lần đầu tiên sau khi lên đại học cô nói bậy là như vậy đấy.
Bị một người con gái nói như vậy, là một người con trai thì đúng là không còn mặt mũi nào cả, sắc mặt Lưu Kiến lập tức trầm xuống, không chút phong độ ép Từ Nịnh vây lại trong góc tường.
“Mấy người làm gì đó?”
Từ Nịnh sững người, là giọng nói của Tần Tiêu Tiêu.
Nhìn Tần Tiêu Tiêu thì có vẻ là em gái ngọt ngào, nhưng thật ra là một quả ớt cay nhỏ, chỉ thấy cô ấy bước lên trước bảo vệ Từ Nịnh, vẻ mặt hung dữ nói: “Làm gì đó? Nhiều đứa con trai vậy mà bắt nạt một cô gái hả, các người có biết xấu hổ không thế.”
Lưu Kiến thẹn quá hóa giận kéo cô ấy sang: “Đừng nhiều chuyện.”
Con trai ra tay thi không biết nặng nhẹ, cho dù không phải là cố ý nhưng Tần Tiêu Tiêu bị cậu ta đẩy ngã một cái xuống đất, khuỷu tay đập vào tường khiến cô ấy đau điếng.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Sắc mặt Từ Nịnh rất khó coi, cô ngồi xuống đỡ Tần Tiêu Tiêu lên, đôi mắt sắc lạnh nhìn Lưu Kiến: “Một là xin lỗi, hai hai báo cảnh sát, chọn một cái đi.”
Lưu Kiến cười giễu cợt, lại không hề bị dọa cho sợ, thậm chí còn vươn tay ra muốn kéo lấy cô, nhưng ngay lập tức bị trái bóng rổ đập vào cánh tay, đau đến mức cậu ta rụt lại theo phản xạ.
“Lâu ngày không gặp nhỉ đàn em, đầu gỗi đã đỡ chưa?”
Lưu Kiến quay đầu thì nhìn thấy sau lưng Hạ Lẫm còn có một nhóm người đi theo, mà cái bóng rổ đập vào tay cậu ta đó rõ ràng là Hạ Lẫm ném.
Tần Tiêu Tiêu nhìn thấy Lý Túc, khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước phi thẳng xông tới vào lòng cậu ta, còn tiện nói luôn tất cả những việc Lưu Kiến đã làm lại một lần, Lý Túc nhìn cánh tay sưng đỏ của Tần Tiêu Tiêu, cậu ta đẩy cô ra rồi bước lên trước.
“Đm con mẹ mày, bắt nạt người khác mà không đem theo mắt chó của mày hả?”
Lưu Kiến bị đá ngã xuống đất, ngay sau khi phản ứng lại thì cậu ta giống như một con sư tử bị chọc giận mà vồ tới, Hạ Lẫm nhân lúc đó đến bên cạnh Từ Nịnh, kéo cô ra sau lưng mình, cách xa cuộc chiến. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cứ như vậy người trong đội chơi bóng rổ mà Hạ Lẫm dẫn tới đây đánh nhau với người trong đội thể dục của Lưu Kiến.
Từ Nịnh nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Lẫm: “Đánh nhau như vậy không sao chứ? Sẽ không gây chú ý đến thầy cô chứ?”
Hạ Lẫm nhìn cô với ánh mắt an ủi: “Không sao đâu, đợi thêm lát nữa đi.”
Người bên Hạ Lẫm nhiều, nên chiếm ưu thế, ngay sau khi Lưu Kiến bị đá cho một phát, lúc này Hạ Lẫm mới bước lên trước, chỉ nhìn cậu ta mà không nói một lời, anh nhanh như một con báo, sức mạnh bùng nổ kinh người, anh xách lấy cổ áo của Lưu Kiến rồi nhanh chóng dập cậu ta vào trong tường.
Đôi mắt Hạ Lẫm ẩn chứa cảm giác vô cùng ép bức và sắc nhọn: “Mày chỉ có bốn người, còn tao có mười mấy người, không muốn bị đánh chết thì có mắt nhìn một chút, huống hồ là, cái danh tiếng sinh viên khoa thể chất ức hiếp một cô gái này của mày mà truyền ra ngoài, thì theo tao thấy người ta sẽ nhìn mày với ánh mắt nào nhỉ? Bởi vì mày mà cả khoa thể chất bị kéo chất lượng chung xuống.”
Lúc nãy Lưu Kiến gần như đánh đến đỏ cả mắt, vô cùng không phục bị Hạ Lẫm kìm hãm lại như vậy, những cậu ta kháng cự lại rất lâu mà Hạ Lẫm vẫn không động đậy chút nào, đây là loại sức lực đáng sợ gì vậy?
Hồi lâu, Hạ Lẫm mới ghét bỏ thả cậu ta ra, Lưu Kiến đỏ mặt tía tai nói: “Hạ Lẫm, nghe nói mày đăng ký chạy 5000 mét, dám đấu thử không?”
Hạ Lẫm buồn cười nhìn về phía cậu ta: “Thế mày nói thử xem, luật đấu thế nào?”
“Nếu như mày thua, thì phải quỳ xuống gọi tao bằng ông nội.”
Lý Túc lập tức xông lên: “Con mẹ nó mày đúng là người sao tên vậy, người không biết mặt mũi là người vô địch* quả là không sai, có tin ông đây đánh mày đến thảm hại tàn tạ không hả, bây giờ để mày trải nghiệm thử cảm giác làm cháu nhé.”
*Nguyên văn “人至贱则无敌”: Được bắt nguồn từ câu tục ngữ “水至清则无鱼,人至察则无徒。”(Nước trong quá thì không có cá, cẩn thận nghiêm khắc quá thì không có đệ tử.), câu trên chỉ người đời được phỏng theo và có nghĩa là một người không quan trọng mặt mũi, không có tự trọng và không biết xấu hổ thì bất khả chiến bại, chỉ cần giành được chiến thắng thì có rẻ tiền, nhục nhã gì cũng chịu.
Hạ Lẫm vỗ vỗ Lý Túc, ý bảo cậu ta bình tĩnh chút.
“Được, có điều, nếu như mày thua thì sao?”
Lưu Kiến phản bác: “Không thể nào, chắc chắn tao sẽ không thua, nếu như mà thua, tao sẽ quỳ xuống gọi mày là ông.”
Hạ Lẫm: “Có một đứa cháu xấu xa chẳng ra gì như mày chắc tao chết trẻ mất, nếu như mày thua, từ nay về sau, thấy con gái phòng ký túc xá 403 của khoa ngoại ngữ năm hai thì phải cụp đuôi đi đường vòng.”
“Chốt.” Lưu Kiến đồng ý: “Mày đợi đó gọi tao bằng ông đi.”
Lý Túc giơ nắm đấm về phía cậu ta: “Cháu trai, đi chậm không tiễn.”
Nói xong cậu ta còn kéo lấy Tần Tiêu Tiêu và Hạ Lẫm nói: “Anh Lẫm, tôi đưa bạn gái đến phòng y tế một chuyến, hoa khôi thì nhờ vào cậu đấy.”
Hạ Lẫm vội càng khua tay, ý bảo cậu ta nhanh cút đi.
“Đẹp trai quá.”
“Nhanh lên, điện thoại đâu, hoa khôi nam thần đứng chung một khung hình, không thể không lưu lại được.”
“Trời ạ, sao Hạ Lẫm đẹp trai đến vậy chứ.”
“Lúc nãy anh ấy cứu Từ Nịnh, sao mà nhìn lên có vẻ xứng đôi đến vậy nhỉ.”
“Đây chính là độ đẹp đôi theo nhan sắc đó.”
Hạ Lẫm nhìn những cô gái bao quanh xem chỉ cảm thấy đau đầu, anh vô thức kéo lấy Từ Nịnh, nhẹ giọng nói: “Tôi đưa em đến một nơi, em luyện tập như này không ổn đâu, dễ bị thương lắm.”
Từ Nịnh nửa tin nửa ngờ nhìn anh: “Đi đâu vậy?”
“Đi theo tôi là được, cũng đâu bán em đi.”
“Vậy...” Từ Nịnh quay người về phía hai người bạn cùng phòng của mình, Hạ Lẫm phóng khoáng nói: “Đi chung?”
Trương Dao và Hà Nhược Nam vội vàng xua tay: “Không đâu không cần đâu, bọn em luyện cũng ổn ổn rồi, Từ Nịnh chạy đường dài, không giống với bọn em, hai người đi đi.”
Lúc này Hạ Lẫm mới nhìn Từ Nịnh, Từ Nịnh chỉ đành tạm biệt với bạn cùng phòng, không chút chú ý đến biểu tình gặm CP trên khuôn mặt của Trương Dao và Hà Nhược Nam, chị em bạn dì cười cười nhìn theo bóng lưng rời đi của hai người.