Mặt trời lên cao, trong phòng bếp vang lên vài tiếng lục đục, lần này người nằm nướng không phải là Hạ Lẫm nữa, bởi vì Từ Nịnh mệt đến nỗi không bò dậy được.
Đợi đến lúc anh đi tới gọi người ra ăn cơm, Từ Nịnh chỉ để cái gáy mình đối với anh, cả người cô từ trên xuống dưới đều nói rõ cho cô biết cô không muốn để ý đến con người này.
Tối qua, cô giống như một con tôm bị lột vỏ, lật đi lật lại, lật lại lật đi, từ trong nồi đến trên đĩa, rồi lại từ trên đĩa vào trong miệng Hạ Lẫm, Từ Nịnh thấy mình phải đối mặt với quá nhiều quá nhiều thứ, chủ yếu là lúc đó Hạ Lẫm không phải là con người, thật quá chó.
Con tinh thần người nào đó lại sảng khoái, đến cả nụ cười kia, còn mang theo nét kiêu ngạo nhục dục.
“Được rồi được rồi, là lỗi của anh.” Hạ Lẫm ngồi xuống ngang tầm mắt với cô, vươn tay gạt tóc bên má của cô sang: “Đều là anh sai có được không, anh không nên làm em thành bộ dạng này, cảm giác như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua là sẽ bị ngã xuống vậy.”
Từ Nịnh tức giận gần như không nói nên lời, đây là lời mà con người có thể thốt ra sao?
Hạ Lẫm nhân lúc trước khi người nổi đóa lên, anh vội vàng hôn lên khóe môi cô để chặn lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play