Bọn họ ngồi ở bên đường, đủ loại quà vặt được bày bán trong ngõ nhỏ, những ngọn đèn vàng ám khói bên đường chiếu vào bọn họ, Nam Tang ngồi đối diện Tả Giang, Tả Giang nhìn khói xiên nướng thỉnh thoảng bốc lên xung quanh cô, cô lặng lẽ ngồi đó, làn khói khiến anh không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt cô, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi voan trắng, ống tay áo dài rũ xuống, cô thản nhiên xắn tay áo đến khuỷu tay, thấy anh đang nhìn mình, cô hơi ngại ngùng cúi đầu xuống.

 

“Người đàn ông ở nhà cô hôm nay là bạn trai của cô sao?” Nam Tang đang ăn cánh gà nướng, nghe thấy câu này thì bị sặc phải ớt bột, ho dữ dội, Tả Giang cũng có chút bối rối đưa khăn giấy cho cô, cô hòa hoãn lại một ít, mới nói: “Không không không, đó là anh trai tôi. Anh ấy  thường quản tôi rất nghiêm, vì vậy tôi mới gọi cho anh đến đón tôi.”

 

Tả Giang gật đầu, bày tỏ đã hiểu.

 

Sau khi hai người rời khỏi gian thịt nướng, Nam Tang nhìn các quầy đồ ăn hai bên đường, căn bản không đi được bao xa, vừa đi vừa ăn, cuối cùng trên tay Tả Giang cầm đầy đồ ăn vặt, ánh trăng giống như làn sương nhẹ vẫy lên ngõ tối. Nam Tang đứng một bên, nhìn Tả Giang đang xếp hàng mua hạt dẻ nướng, anh lặng lẽ đứng đó, hai tay đút vào túi quần, tư thế rất tùy tiện thoải mái, nhưng dáng người lại cao thẳng. thấy cô nhìn anh, anh quay đầu lại làm mặt quỷ với cô. Nam Tang mỉm cười đáp lại anh, đến khi anh quay người đi thì nụ cười trên mặt cô mới từ từ biến mất.

 

Ngoài đường vào lúc rạng sáng, ô tô có thể chạy nhanh nhất có thể cũng không có vấn đề gì.

 

Xe dừng lại. Cô ngồi yên lặng, nhìn anh.

 

“Xuống xe đi.” Anh mỉm cười. Nhìn khoảng sân tối om và ngôi nhà lớn, lòng anh nặng trĩu. 

“Tang Tang.” Anh  vươn tay, lòng bàn tay bằng phẳng trắng nõn hướng lên, cô nhìn vào mắt anh, rất chậm rất chậm, cô cũng duỗi tay đặt ở trong lòng bàn tay đó. Anh gật đầu: “Đi đi...”

 

Dưới ánh đèn trần xe sáng trưng, ​​đôi mắt cô lấp lánh, nhưng dần dần có một lớp sương mù. Cô gật đầu. 

“Tôi đi đây, đội trưởng Tả.” Tay cô trượt xuống. Lòng bàn tay Tả Giang biến lạnh, trong nháy mắt đó suýt chút nữa muốn nắm lấy tay cô. Nhưng anh  đã không làm thế, rất nhanh liền thu tay lại đặt trên vô lăng. Cô đẩy cửa xe ra, vừa xuống xe liền nghe thấy anh  nói: “Tang Tang, đừng gọi tôi là đội trưởng Tả nữa, có thể đổi xưng hô khác được không? Dù sao chúng ta cũng từng tuốt xiên que với nhau.”

 

Cô xuống xe, quay người lại, cúi đầu nhìn Tả Giang cười nhìn cửa sổ xe, nói: “Được, Giang Giang.”

 

Khi Nam Tang bước vào nhà, Tả Giang vẫn chưa hoàn hồn, trong đầu anh  chỉ có hai từ “Giang Giang” bay đi bay lại. Anh ấn nhẹ vào ngực mình... Chưa bao giờ anh khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhẹ cúi đầu áp vào vô lăng. Dường như mồ hôi sắp ướt đẫm cả vô lăng.

Vừa bước vào cửa, Nam Tang đã ngửi thấy mùi rượu, rất nhạt rất nhạt, còn có chút mùi thơm... Cô thay dép lê, đặt chiếc túi trên tay xuống, túi đồ ăn vặt vẫn cầm trong tay.

Đèn phòng khách vẫn bật sáng, đèn trên cầu thang cũng sáng. Cô bước đi, chỉ cảm thấy đèn được bật lên giống như đặc biệt dành cho cô vậy, tức là cô phải đi đến đó.

 

Mộc Lưu Lam từ phòng ngủ bước ra, Nam Tang đưa đồ ăn vặt trong tay cho cô ấy, nói: “Anh trai chị đi rồi sao?”

 

Mộc Lưu Lam gật đầu, đặt đồ ăn vặt lên bàn cà phê, nhìn chiếc xe thể thao vẫn đang đậu trước cửa, như thể đã đưa ra một quyết định lớn, kéo Nam Tang lại, nói: “Chị Tang, chị với đội trưởng Tả có phải đi quá gần rồi không.”

 

Nghe giọng điệu của cô ấy giống như nghi hoặc nhưng thực tế là khẳng định, Nam Tang dừng lại, nói: “Mộc Tử, chị cũng cần bắt đầu một cuộc sống mới, đúng không? Đội trưởng Tả đẹp trai, có xe có nhà có công việc. Tại sao không thể?”

 

Mộc Lưu Lam nhìn thái độ dầu muối cũng không vào của cô, nhưng không có cách nào phản bác, chỉ có thể gật đầu.

 

Nam Tang nghe vào tai, nhưng không để trong lòng, cũng may cô và Mộc Lưu Lam quen biết nhau nhiều năm, cô ấy cũng không có ác ý gì với cô.

 

...

 

Ngày hôm sau khi ra ngoài, Trì Mặc vẫn đứng ngoài cửa.

 

Mộc Lưu Lam xắn tay áo định đuổi người đi, anh ta nâng chiếc hộp giữ nhiệt trong tay lên, cười dịu dàng vô hại: “Mời các em ăn sáng, tôi tự làm.”

 

Mộc Lưu Lam, Nam Tang: “...”

 

Cái gọi là vươn tay không đánh khuôn mặt tươi cười, huống hồ là một mỹ nam có nụ cười đào hoa. Quần tây đen và áo sơ mi đen, người đàn ông này thực sự sinh ra đã là một cái móc treo quần áo, tùy tiện mặc đồ, cũng tao nhã và hấp dẫn.

 

Trì Mặc dịu dàng nhìn Nam Tang: “Em có thói quen ăn cháo vào buổi sáng. Cháo phải nấu đặc chút, trứng thì hấp chín, còn rất thích ăn kèm cải muối, đúng không?”

 

Nam Tang dở khóc dở cười: “Anh à, anh đối tốt với em thật tốt, Mộc Tử đến nấu cơm cũng không biết, nếu không có anh, em sợ sắp chết đói đến nơi rồi.” Sau khi nói xong, Nam Tang còn nhìn Mộc Lưu Lam đầy khiêu khích.

 

“Em sẽ không, em chỉ là quên bản thân biết nấu ăn, em lười.” Trì Mặc bình tĩnh nói.

 

Ngày hôm qua anh ta trở về suy nghĩ cả đêm, đi đến kết luận là Nam Tang đang giấu anh ta điều gì đó.

 

Khi Trì Mặc lần đầu tiên nghe nói về quán rượu, anh ta trong vô thức liên kết với thế giới ngầm, thuyết phục Nam Tang nên mở một nhà hàng thì tốt hơn, kinh doanh hợp pháp và phù hợp các cô gái kinh doanh.

 

Nam Tang nhàn nhạt bác bỏ anh ta: “Em nếu muốn làm chuyện phạm pháp, thì đã mở sòng bạc, đâu cần mở quán rượu? Hơn nữa, con gái thì sao, con gái không thể mở quán rượu sao? Em đây là đang kinh doanh hợp pháp.” Anh ta không thể thuyết phục cô nên tùy theo cô vậy.

 

Cái tên “Giải Ưu” được đặt bởi Nam Tang.

 

...

 

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, như điện cao thế phát ra ánh sáng trắng hai vạn vôn từ trên trời rơi xuống, khiến Tả Giang giật nảy mình, vội vàng bắt máy: “Alo, alo, alo?”

 

“Anh đang làm gì vậy, đội trưởng?” Giọng nói trêu chọc của Nguyễn Quy từ đầu bên kia truyền đến: “Mặt trời lên tận mông rồi, anh vẫn ở trên giường của người phụ nữ xinh đẹp nào đó điên loan đảo phượng sao? Cục trưởng Hàn đang phát điên rồi, hạn cho anh mười lăm phút sau đến cục thành phố.”

 

Tả Giang dụi mắt nhìn đồng hồ báo thức, sáu giờ năm mươi phút sáng liền tức giận nói: “Vậy mà cậu cũng biết, được rồi, được rồi, biết rồi, tôi lập tức đến.”

 

Khi Tả Giang đến cục thành phố trên chiếc xe bẩn thỉu của mình, mọi người đều đến phòng họp đông đủ rồi, Tả Giang ném chìa khóa xe lên bàn làm việc, thấy cấp dưới đều nhìn chằm chằm vào mình, anh  ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói: “Có manh mối gì không?”

 

Nhiếp Hoan đưa tài liệu trong tay cho anh, nói: “Danh tính của ba người đã chết đã bước nữa xác nhận. Người đầu tiên, Tằng Vũ, hai mươi bảy tuổi, một nhân viên ngân hàng bình thường, người thứ hai, Tề Thanh, hai mươi lăm tuổi, không công việc, là phú nhị đại, gia đình kinh doanh đồ điện gia dụng, nạn nhân thứ ba, Thái Thiên, ​​hai mươi lăm tuổi, kỹ thuật viên của một công ty trò chơi trực tuyến.”

 

“Có mối liên hệ nào giữa ba người đã chết không?” Tả Giang hỏi.

 

Nguyễn Quy tiếp tục nói: “Hiện tại có thể thấy, Tề Thanh và Thái Thiên là bạn học đại học, nhưng theo phản ứng của các bạn cùng lớp, hai người trước đây ở trường có quan hệ bình thường. Còn Tằng Vũ và hai người không có liên hệ trực tiếp.”

 

Chân Thành gật đầu, nhìn Tả Giang, nói: “Chúng tôi tìm thấy nửa viên thuốc nghiền nát trong xe của nạn nhân Tề Thanh. Thành phần hóa học hoàn toàn giống với chất được tìm thấy trong xác hai nạn nhân kia. Đều là một loại ma túy mới chưa từng thấy ở thành phố Tôn.”

 

“Còn có một manh mối quan trọng khác. Tề Thanh lúc còn sống đã nhiều lần vào trung tâm cai nghiện ma túy, nhưng hầu hết chỉ dùng một lượng nhỏ ma túy và không phát hiện có dấu hiệu buôn bán ma túy.” Tiểu Mi ngừng việc ghi chép cuộc họp lại và nói.

 

Sáng sớm, phòng họp bắt đầu tràn ngập khói, cục trưởng Hàn dụi dụi đôi mắt già nua bị đỏ hoe vì thiếu ngủ, mệt mỏi nói: “Vậy bây giờ có suy luận gì?”

 

Nguyễn Quy nhìn Tả Giang, Tả Giang đang cầm bút, tập trung vào việc đọc báo cáo khám nghiệm tử thi, hoàn toàn không có ý định mở miệng. 

“Đến hiện tại suy luận chính của chúng tôi là…” Nguyễn Quy đẩy chiếc kính gọng vàng của mình, chậm rãi nói: “Bản thân Tề Thanh là một người nghiện ma túy, gia cảnh của anh ta cũng tốt, rất có khả năng anh ta cũng buôn bán ma túy mới hình thành sử dụng ma túy, và nắm giữ một số nguồn cung cấp ma túy. Nhưng người cung cấp ma túy cho Tề Thanh không nói với anh ta rằng loại ma túy mới này có khả năng chỉ đang trong giai đoạn thử nghiệm, mà bản thân Tề Thanh cũng sử dụng nên mới mất mạng.”

 

Chân Thành dừng một chút, nói: “Dựa theo suy đoán này, chúng ta cần điều tra mối quan hệ xã hội của Tề Thanh, tìm hiểu sâu về mối quan hệ của anh ta với hai người đã chết còn lại.”

 

Tả Giang gật đầu, bóp cằm nói: “Tề Thanh dùng ma túy, có tài chính của gia đình để hỗ trợ, mà Thái Thiên và Tằng Vũ có công việc đàng hoàng, họ lấy đâu ra tiền để duy trì việc hút máu như sử dụng ma túy!”

Cuối cùng, anh đứng lên, nhìn các đồng nghiệp trong phòng họp: “Tiếp tục điều tra dấu vết lúc còn sống của người chết, tập trung vào những nơi như hộp đêm và quán bar. Tập trung điều tra mối liên hệ nội bộ nhỏ nhất giữa ba người đã chết.”

 

Chủ nhiệm đội trinh sát kỹ thuật Liễu Nguyên là một người trung niên, đỉnh đầu bóng loáng, nghiêng nửa người bước đi vội vã, nói như bắn súng máy: “Tối qua dữ liệu đã được khôi phục đến mười một giờ, bốn giờ sáng nay đã đến làm, nhanh làm cho xong để tối nay tôi còn đi họp phụ huynh cho con...”

 

Thấy vậy, Tả Giang an ủi anh ta: “Không sao, không sao, sau này làm cảnh sát.”

 

“Vừa nãy nói đến đâu rồi?” Lưu Viễn hờ hững ho khan một tiếng: “À, đúng, khôi phục dữ liệu.”

 

Tả Giang: “...”

 

“Album ảnh, nhật kí cuộc gọi, người liên lạc gần đây của nạn nhân Tằng Vũ và Thái Thiên, ​​bao gồm cả dữ liệu tài khoản Wechat đều đã được khôi phục, chỉ là lịch sử trò chuyện Wechat tạm thời không thể phục hồi được. Nhưng hiện tại chúng tôi vẫn chưa tìm thấy điện thoại di động của Tề Thanh, này, nhật kí cuộc gọi ở đây, cuộc điện thoại cuối cùng gọi cho nạn nhân Tằng Vũ là một thẻ điện thoại di động không đăng ký tên thật nên không xác định được vị trí cũng như không xác định được chủ nhân của số điện thoại.”

 

Tả Giang chỉ vào dòng cuối cùng của danh sách tên: “Còn cái này thì sao?”

 

Đó là một cuộc gọi đi, chỉ cách cuộc gọi đến bí ẩn cuối cùng mười phút, cuộc gọi kéo dài ba mươi tám giây. Ba mươi tám giây, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn; nếu để thống nhất địa điểm gặp mặt thì quá dài dòng, nhưng lại không đủ thời gian để nói những chuyện khác.

 

“Cái này sao?” Liễu Nguyên nói: “Chủ nhân của số điện thoại này là Đinh Chấn, giám đốc ngân hàng nơi Tằng Vũ làm việc, ba mươi tuổi. Trong một tháng qua nạn nhân đã thực hiện cuộc gọi với anh ta rất thường xuyên, thành thật mà nói, tôi nghĩ hai người này là nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng trước, họ đang yêu nhau.”

 

Tả Giang khẽ mỉm cười.

 

“Khả năng này cũng có thể tồn tại, nhưng...” Tả Giang chưa kịp nói xong đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.

 

Tả Giang lấy điện thoại di động trong túi ra, nhìn màn hình điện thoại đen kịt, không khỏi sửng sốt, thuận theo ánh mắt của Lưu Viễn mà nhìn vào chiếc điện thoại có màn hình phát sáng nằm trong túi vật chứng trong tay.

 

Hai người lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động trong túi vật chứng, Tả Giang lấy điện thoại di động ra: “Này, Nguyễn Quy, mang Đinh Chấn đến cục để thẩm vấn... Đúng vậy, chính là giám đốc ngân hàng Tằng Vũ làm việc.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play