Trần Thiên Nam ngồi trên xe nhìn tài liệu mà Trì Mặc đưa đến, rất bình thản.

Mộc Thanh Vân có chút không  tự nhiên. Ông ta nhìn lướt qua Trần Thiên Nam. Dường như Trần Thiên Nam đã hoàn toàn tập trung vào công việc. Tập trung tinh thần, giống như chẳng có ai ở cạnh ông ta vậy. Trên người mặc bộ âu phục màu đen được may vừa vặn, áo sơ mi trắng như tuyết, cà vạt màu vàng có vân nghiêng, cúc áo cũng màu vàng, lộ vẻ giỏi giang, tinh thần mỏi mệt khi không say rượu. Trần Thiên Nam và ông ta bằng tuổi, hai người lại kết bái, kể từ đó, ông ta một mực đi theo Trần Thiên Nam vào sinh ra tử, trợ giúp Trần Thiên Nam quản lý công việc của công ty, còn bảo vệ vợ trước và con gái của ông ta, những năm gần đây, dù cho Trần Thiên Nam có điều dưỡng tốt, thì tóc mai cũng lại càng bạc trắng thêm.

Bỗng dưng Trần Thiên Nam ngẩng đầu lên sau khi xem tài liệu, vuốt vuốt huyệt thái dương, gọi: “Trì Mặc.”

“Dạ.”

“Thay ta xử lý việc này.”

“Vâng ạ.”

“Về nước thì đi bảo vệ đại tiểu thư.” Trước mặt Trần Thiên Nam hiện ra một loạt hồi ức đẫm màu vào ba năm trước, nhớ tới khuôn mặt tái mét của con gái, dặn dò thêm một câu nữa, bảo: “Nhất định phải đảm bảo an toàn cho con bé.”

...

Sáng ngày thứ hai Nam Tang vừa tỉnh thì bị tiếng chuông cửa đánh thức, cũng không biết con bé Mộc Lưu Lam đi đâu rồi, chẳng thấy ra mở cửa, chuông cửa vẫn cứ vang, Nam Tang nhận được một bó hoa hồng đỏ rực. Cô nhìn tấm thẻ bên trong bó hoa, khẽ nhíu mày, hôm qua mình mới chuyển tới, hôm nay đã có người biết chỗ ở của mình, đây không phải là dấu hiệu tốt, sau đó, cô nhìn chữ ký phía sau tấm thẻ thì bình tĩnh lại. Dù gì anh cũng là đại đội trưởng điều tra hình sự, tìm ra một người cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Cô ôm bó hoa, đi thẳng đến lầu ba văn phòng cảnh sát hình sự. Tả Giang đang chuẩn bị dẫn người đi phân tích tình tiết vụ án, lúc ra tới cửa thì bỗng bị một khuôn mặt đẹp làm cho bất ngờ.

Lúc Tả Giang gặp cô lần đầu thì thấy cô lúc đó trông lạnh lùng. Bây giờ có thêm bó hoa xinh xắn, không còn ngồi một mình trong lọ thủy tinh khiến người ta nhìn không rõ nàng tiên nữ đang hiện ra.

Tả Giang nghĩ, cô hợp với màu đỏ, nhất là màu đỏ rực rỡ, cô gái này vốn nên nhiệt tình như lửa. Anh nhìn ánh mắt của cô, dường như đôi mắt ấy sâu không thấy đáy trong con ngươi chẳng tìm ra thứ gì.

Nam Tang đem bó hoa đặt trước ngực Tả Giang, một câu từ chối cũng keo kiệt chẳng chịu cho, quay người đi, giống như đã giải quyết dứt khoát, thẳng bước rời đi.

Bầu không khí lúc này có chút xấu hổ, Tả Giang cũng đứng sững một lúc, lập tức, chạy mấy bước, đuổi theo, Nam Tang đang muốn lên xe, nhưng không ngờ cửa xe bị người khác chặn lại, cô có chút không vui, Tả Giang lại không hay biết, xua tay, đóng cửa xe, taxi liền rời đi.

Tả Giang nhìn cô, đôi mắt trong trẻo của cô luôn quật cường, trong mắt có chút đau thương phảng phất, bây giờ cô đang đứng trước mặt mình, con ngươi ánh lên chút tia ấm áp, mang theo ý cười, nhưng nụ cười ấy lại xa cách như thế: “Tang Tang, đừng nóng giận mà, tôi chẳng phải đã đưa một bó hoa tới cho em rồi sao? Em không thích, tôi sẽ không đưa tới nữa.”

Nam Tang nhìn ánh mắt thâm tình của người đàn ông này, từng có lúc, người đàn ông kia cũng dùng ánh mắt như thế, thâm tình, sâu nặng, rồi bản thân bỗng sa vào bẫy, đến tận bây giờ cũng chưa thể thoát ra, Nam Tang lạnh lùng né tay anh: “Đội trưởng Tả, anh có thể xem tôi như kẻ tình nghi, ghi chép gì đó, nhưng rất xin lỗi, hôm nay giống như đang quấy rối tình dục nên tôi có thể kiện anh đấy.”

Tả Giang nghe cô nói xong, bỗng dưng vui vẻ hẳn, nói: “Lần đầu tiên có người nói muốn kiện tôi, tôi sẽ chống mắt đợi xem.”

Nam Tang không giải thích gì thêm, lấy điện thoại di động ra làm bộ muốn báo cảnh sát.

Tả Giang cũng lấy điện thoại ra, ấn “110”, đưa cho cô, bình tĩnh nhìn cô.

Bên trong điện thoại có kết nối, Nam Tang thật sự muốn điên mất thôi, cô tức đến nỗi không nói nên lời, cướp lấy điện thoại, ấn tắt, bực dọc nói: “Đội trưởng Tả, rốt cuộc anh muốn gì?”

Tả Giang tươi cười, giơ bữa sáng lên: “Để tôi đối tốt với em nhé.”

“Anh thật là...” Nam Tang tức giận đến mức mặt đỏ rần lên, nói: “Được.”

Cô đang mang theo khí thế như muốn đập nồi dìm thuyền, nhưng nhìn ánh mắt người đàn ông lóe lên chút bi thương, lòng lại dịu bớt đi.

Nam Tang nhìn anh, nói thật: “Anh đừng như vậy, tôi rất sợ.”

Tả Giang lập tức trở nên nhiệt tình, lắp bắp: “Tang Tang, tôi, tôi muốn được em đối tốt.”

Nam Tang lắc đầu, bỗng nhiên nhích tới gần anh: “Đừng nhúc nhích...” Bàn tay Nam Tang đưa ra, chạm vào tóc mai anh, mấy năm gần đây kiểu tóc của anh ngày càng trở nên già dặn, lỗ xỏ sau tai đã sớm biến mất từ lâu, thế nhưng lại... Cô ngừng tay, thì thầm: “Anh có tóc trắng rồi.”

Tả Giang nhớ tới ngày hôm qua bà cụ Tả đã phát hiện ra tóc trắng, nhịn không được bèn mỉm cười, đưa tay gãi vào phần tóc mai: “Đã sớm có rồi.”

Dần dần, anh bắt đầu cảm thấy trên người nóng lên, hắng giọng, nói: “Tang Tang không cho tôi tặng hoa, tôi sẽ không tặng nữa, nhưng Tang Tang có thể ăn bữa cơm cùng tôi không? Có được không?”

Nam Tang nhìn điệu bộ chắn ngang đường của anh, cô chẳng hề thích vậy, nghĩ rằng anh chắc sẽ không để cô đi, cô thấy càng lúc càng có nhiều người xung quanh nhìn ngó, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, người trong phòng họp bèn thấy vẻ mặt Tả Giang hào hứng đi vào hệt như con khổng tước, đưa hoa hồng trên tay huơ trước ngực Nguyễn Quy: “Là người đẹp mặt lạnh đó, lạnh thì có lạnh một chút, nhưng ánh mắt nhìn người rất tốt.”

Mọi người: “Bởi vì có mắt nhìn tốt, nên mới từ chối anh, đúng chứ?”

Hai tay Tả Giang đút vào túi, hất cằm, nói: “Khắp nước Trung Quốc có mười ba vạn người, tôi có thể gặp được cô ấy, cậu nói xem đấy có phải là duyên phận hay không.”

Nguyễn Quy không chút lưu tình vạch trần anh: “Đó là do anh đuổi theo duyên phận cơ.”

Mọi người gật đầu, tất cả đều đồng tình.

Trêu chọc lại trêu chọc, nhưng vào lúc làm việc vẫn phải nghiêm túc, bên trong phòng giải phẫu có ba thi thể chờ bọn họ tìm ra công lý.

Tả Giang vừa đi đến một góc trong phòng họp nhỏ, vừa nói: “Danh tính của người chết, nơi cuối cùng đi đến khi còn sống vẫn có người nhìn thấy, rồi lại khẳng định không có ư?”

Chân Thành báo cáo: “Hiện vẫn đang tăng cường điều tra vụ án qua màn hình giám sát, có điều phải cần tốn chút thời gian.”

Nguyễn Quy nâng mắt kính lên, nói: “Ba người chết này theo như báo cáo kết quả pháp y thì, giống như là hút ma túy quá liều không kiểm soát được, mặt khác, lời khai của nhân chứng, dường như không có vấn đề gì.”

Nhiếp Hoan bật cười thành tiếng, nhìn Nguyễn Quy, nói: “Anh dùng từ thật giống với phương diện tâm lý học, đối với suy đoán của anh, biểu hiện này rất không tự tin.”

Nguyễn Quy đang định cãi lại thì bị Tả Giang xen vào, nói: “Được rồi, đừng cãi nữa, bây giờ hiện trường đã được dọn rồi, hiện tại chúng ta phải dùng mọi cách để tìm ra từng chi tiết nhỏ.”

Nhiếp Hoan nghiêm mặt lại, nói: “Vào khoảng 11 giờ đêm ngày 15 tháng 3 cô ấy bị sát hại ở chung cư, lúc đó cảnh sát phụ trách ghi lại hiện trường đến xem xét, không phát hiện dấu vết của sự xô xát và dấu vân tay người lạ trong chung cư, thời gian tử vong vào khoảng 2 giờ ngày 16 tháng 3 chết ở câu lạc bộ pontos phòng 201, đội sở điều tra  đến, cũng nhận thấy không có ai khả nghi khi qua phòng. Thời gian Thái Thiên tử vong gần với lúc qua phòng là vào rạng sáng 3 giờ ngày 16 tháng 3, địa điểm là công ty Thái Thiên, nhưng đoạn camera ở công ty ấy nhất thời đã bị người ta tắt, vì vậy nên vẫn chẳng điều tra ra gì.”

...

Sau khi từ cục cảnh sát trở về, Nam Tang vẫn ở trong phòng ngủ, ngủ tới chiều mới dậy, tỉnh giấc sau cơn ngủ, trông thấy Mộc Lưu Nam ở đâu đó dưới phòng bếp, cô không khỏi buồn cười, Mộc Lưu Lam chỗ nào cũng tốt, duy chỉ có nấu cơm là như tờ giấy trắng chẳng biết gì, nếu để cho cô ấy nấu cơm, không bằng trực tiếp phá luôn phòng bếp.

Dọn dẹp một chút, hai người chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm, vừa mở cửa ra, thì bỗng có một người đàn ông đang đứng ngoài cửa.

Trì Mặc mặc áo khoác đen dài, làm nổi bật lên vẻ cao lớn rắn rỏi ngọc thụ lâm phong, trong ngực ôm một bó hoa hồng trắng còn đọng giọt sương, không biết đã chờ bao lâu rồi.

Nam Tang vốn dĩ vẫn chưa tỉnh ngủ nhưng bây giờ lại tỉnh hẳn ra, trốn sau lưng Mộc Lưu Lam, nói khẽ với cô ấy: “Mộc Tử, chỗ này giao cho em, em phải bảo vệ chị đấy!”

Từ nhỏ Nam Tang đã không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ cha mẹ và anh trai, cô hoàn toàn không có ý xấu, Trì Mặc ở bên cha cô y hệt một con chó săn trung thành… Năm Trì Mặc năm tuổi cha mẹ anh ta đều bị tai nạn xe mà mất mạng, anh ta được mẹ cứu sống, người thân của anh ta đã chết cả chỉ còn anh ta và bà nội, hai người ra đường ăn xin, gặp được xe cha cô, anh ta liều chết chạy ra chắn lại chỉ để xin một chút thức ăn cho bà nội. Cha cô thấy anh ta có lòng hiếu thảo nên đã mang tới cho anh ta và bà nội. Nhưng sau đó bà nội Trì Mặc vẫn chết trên đường, anh ta trở thành kẻ mồ côi. Cha cô thu nhận anh ta. Trì Mặc chỉ nhớ mình mang họ Trì, đi theo cha cô. Sau này cha cô đặt cho anh ta một cái tên, Trì Mặc.

Nam Tang ngượng ngùng mời anh ta vào trong nhà, đẩy Mộc Lưu Lam ngồi cạnh Trì Mặc, sau đó cô vào phòng bếp gọt hoa quả, Nam Tang nhìn xuyên qua tấm kính mờ ở phòng bếp, nhìn hai người ngồi trong phòng khách, hai người đều ngồi rất thẳng, phòng bếp và phòng khách có một khoảng cách, Nam Tang nghe không rõ tiếng nói của hai người, nhưng thấy Mộc Lưu Lam bỗng dưng đứng dậy, liền biết rằng cả hai chẳng trò chuyện thân mật, Nam Tang vội vàng đem hoa quả đã gọt ra ngoài, đặt trên bàn trà, tiện tay cầm lên, lạnh buốt như băng, ngồi xếp bằng trên ghế salon, nói: “Anh, lần này về nước, bao lâu vậy? Có muốn buổi tối chúng ta đi nhà hàng không?”

Quả nhiên, Trì Mặc nhìn bằng nửa con mắt, nói: “Đại tiểu thư, lần này anh về nước là làm theo lời dặn của chủ tịch, đến bảo vệ em.”

Nam Tang nghe đến đó liền thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: “Đã như vậy thì anh cứ ở lại đi!” Dứt lời, lại tiếp tục nói: “Anh, đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi em là đại tiểu thư, gọi em là Tang Tang, còn nữa, anh đã về nước, cũng đừng câu nệ như vậy, trời cao cách xa hoàng đế, anh phải học cách tận hưởng niềm vui trước mắt.”

Nam Tang kéo Mộc Lưu Lam đang đứng xuống, sau đó lấy một quả cam, cười cười với Trì Mặc, rồi trở về phòng ngủ.

Nam Tang vừa về phòng ngủ, liền thở hắt ra một hơi, vừa rồi cô nhìn thấy trong túi xách Trì Mặc có cây roi vạn năm không đổi, cô bất giác nghĩ rằng, có lẽ sẽ có một ngày, Trì Mặc sẽ quất cây roi ấy lên người cô...

Cô nhón chân lên, ngước cổ, nhìn chiếc Wrangler đang đỗ bên ngoài, rõ ràng là, cô chẳng có khả năng chạy trốn đi, cô nằm trên giường, cắn cắn ngón tay, đó là thói quen lúc cô căng thẳng, bỗng dưng cô chợt nghĩ đến điều gì đó...

...

Sắc trời bên ngoài cửa sổ dần sậm lại, đèn hoa mở ra, từ ban công lầu 18 nhìn ra xa, trên cầu vượt có những đèn xe như con rồng dài hợp lại thành dòng nước lũ, vang lên ồ ạt khắp bốn phương tám hướng trong đô thị lớn này.

Nhưng trên đỉnh đầu người dân, bầu trời về đêm ở thành phố ngập tràn những ánh đèn neon phản chiếu ánh sáng hắt lên trên ô cửa kính mọi nhà, lại  lờ mờ xuyên qua phòng khách, in một bên mặt anh tuấn của Quý Hoài Viễn.

Quý Hoài Viễn đứng cạnh cửa sổ sát sàn trong văn phòng ở tầng cao nhất của tập đoàn Quý Thị, nhìn dòng xe cộ qua lại tới lui ở bên ngoài, nhấc điện thoại lên, quả nhiên là người kia, bên trong báo cáo: “... Nhưng mà, Nam tiểu thư ở ba năm trong bệnh viện, ba năm đều bình an vô sự; Bên này Nam tiểu thư vừa ra viện, thì bên kia loại ma túy kiểu mới lập tức được vận chuyển đến thành phố Tôn. Loại ma túy mới giả loại ma túy đá bình thường dụ hoặc những kẻ nghiện tranh nhau mua, cho nên, chúng ta hoài nghi, thứ này nếu không phải ở trong tay tiểu thư Nam Tang, vậy thì là trùng hợp sao?”

Quý Hoài Viễn nắm chặt điện thoại trong tay có chút run rẩy, anh ta kỳ thật đã sớm nghĩ đến chuyện này, nhưng lúc này bị người khác chỉ rõ, anh ta có chút không thể chấp nhận được, hy vọng sự việc này sẽ không tồi tệ như anh ta nghĩ. 

“Tổng giám đốc Quý? Tổng giám đốc Quý? Anh có đang nghe không?”

Đầu dây bên kia điện thoại gọi anh ta hai tiếng, anh ta mới phản ứng lại, dừng một chút, nói: “Mau tra cho tôi, rốt cuộc ai là người đứng sau lưng chúng ta.”

...

Nam Tang trông thấy Tả Giang đậu xe ở đầu hẻm, có chút giật mình, Tả Giang tháo dây an toàn, trong bóng tối Nam Tang nhìn không rõ biểu cảm trên mặt anh lúc này, nói: “Đi thôi, nơi này không thể tiến vào, chỉ có thể dừng ở đây, dù sao quán ăn cũng ở ngay phía trước.”

Nam Tang vẫn nghi hoặc, nhưng cô vẫn xuống xe theo, một hương vị đã bị phủ bụi ở trong lòng bao năm từ đằng xa xộc tới, Nam Tang ngẩng đầu nhìn Tả Giang đang đứng bên cạnh, tận đáy lòng kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời.

Đợi đến khi hai người đã ngồi vào chỗ, Nam Tang vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, Tả Giang đưa menu cho cô, Nam Tang xua tay, Tả Giang nghĩ rằng cô tức giận, kết quả lại không ngờ tới, cô nhắm mắt lại, nói: “Hàu xào tỏi băm, món sườn gà, thịt bò xiên, đùi gà, hai mươi xiên đậu hũ và tất cả các món rau xà lách, còn một lon bia nữa, cảm ơn.”

Nam Tang trông thấy biểu cảm giật giật của Tả Giang khi nhìn mình, cảm thấy lần đầu đi đã không có ý tứ, sờ mặt mình, nói: “Có phải tôi gọi nhiều quá không, không có ý tứ gì hết, hay là, tôi mời anh nhé?”

Tả Giang vừa hoàn hồn lại, xua tay, nói: “Không không không, tôi chỉ hơi ngạc nhiên chút, còn tưởng rằng em không thích nơi này!”

Nam Tang cười “ha ha ha”, muốn nhanh chóng đổi chủ đề trò chuyện, nói: “Hôm nay cảm ơn anh nha, nếu không có anh, hôm nay tôi không thể ra ngoài, cũng sẽ không được ăn xiên nướng ngon như vậy.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play