Hai người trong phòng họp, tất nhiên là họ chẳng nhận ra những tin đồn bên ngoài, Tả Giang thản nhiên ngồi xuống, nhìn cô gái đang ngồi trước mặt, Nam Tang ngước mặt lên, hơi nghiêng đầu, ở góc độ này đuôi mắt hơi nhếch lên. Cô ở trước mặt Tả Giang bày ra dáng vê có chút mệt mỏi, do dự một lát, vẫn cất giọng thành khẩn: “Đội trưởng Tả dự định khi nào thì mới thả tôi đi đây?”

Tả Giang nhìn chằm chằm vào cô, giọng điệu không quá nghiêm túc: “Giải quyết việc công thôi, sau khi xong xuôi hết trình tự, nếu cô không có chuyện gì, dĩ nhiên sẽ thả cô đi.” Không đợi Nam Tang nói, đã lấy bút ra ghi chép.

“Họ tên?”

Nam Tang khoanh tay trước ngực, dù rất bận nhưng vẫn thong dong, nhìn anh nhíu mày đáp: “Nam Tang.”

“Tuổi tác?”

“Hai mươi lăm.”

“Địa chỉ?”

Nam Tang hơi mất kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn anh, nói: “Có cần tôi khai ra cả dòng họ, để anh xem không.”

Tả Giang thờ ơ nhún vai, nói: “Nếu như có, thế thì không còn gì bằng.”

Nam Tang nhìn bộ mặt đăm chiêu của anh. Hận không thể kéo mặt nạ da người của anh xuống.

Tả Giang ho khan hai tiếng, biết rằng vừa rồi bản thân có hơi nóng nảy, ngồi thẳng lưng như học sinh tiểu học, nghiêm túc nói: “Cô và Quý Hoài Viễn của tập đoàn Quý Thị có quan hệ gì? Sao hôm nay lại có mặt ở tập đoàn Quý Thị?”

Trước những câu hỏi liên tiếp của Tả Giang, Nam Tang dường như chẳng hề nghe thấy, đúng là cảnh sát hình sự trong nhiều năm liền, vào lúc anh dò xét người nào đó, khí thế mạnh mẽ đến bức người, đủ để đối tượng mà anh khoanh vùng không tày nào trốn thoát.

Nam Tang cười cười, nói: “Nếu tôi nói tôi bị trói đi, anh tin không?” Tả Giang không đáp lại, chỉ tập trung ghi chép.

Nam Tang không biết mình phải bị giam trong cái phòng họp này bao lâu nữa, cũng không biết vụ này ghi chép tới khi nào, cho đến khi Tả Giang đậy nắp chiếc bút đang cầm trong tay, cô mới hoàn hồn lại, bây giờ cô đang ở trong đội cảnh sát hình sự, và tình cảnh của cô lúc này...

“Tiểu thư Nam Tang, không biết tôi có vinh hạnh, được mời cô ăn bữa tối không?”

Nam Tang bất đắc dĩ từ chối: “Anh đừng trêu tôi nữa.”

Bộ dạng của Tả Giang trông chẳng giống như đang giả vờ, đến mức nét mặt của Nam Tang có chút kì lạ. Đầu óc người này chắc là không được bình thường.

Tả Giang nói: “Có phải cô đang nghĩ tôi hoặc là phá án đến nỗi sinh bệnh, hoặc là đầu óc không bình thường?”

“...” Nam Tang nói: “Sao tôi có thể nghĩ đội trưởng Tả như thế chứ.”

Tả Giang kéo Nam Tang lại nắm lấy cổ tay cô: “Cô có tin trên đời này có thuyết pháp ‘vừa gặp đã yêu' không, Tang Tang?”

Thoáng chốc, ngón tay anh đã cảm nhận rõ ràng làn da chai sần của Nam Tang dưới ống tay áo, quả thật là ở cổ tay còn lưu lại vết cắn đã cũ.

Nam Tang hơi dùng sức co tay lại, nhưng Tả Giang nắm chặt chẳng buông ra. Nam Tang thản nhiên hỏi lại: “Làm gì vậy?”

Cô vẫn giữ nét mặt như cũ, nhưng Tả Giang chắc rằng sự kiềm chế tốt trong cuộc đời Nam Tang đều nằm trong vài chữ ngắn ngủi này. Nam Tang hất tay anh ra, lạnh lùng nói: “Anh tin rằng vừa gặp đã yêu là chuyện của anh, còn tôi không tin.” Sau đó, cô lục tìm cái kính râm trong túi xách, nói tiếp: “Tôi có thể đi chưa, đội trưởng Tả?”

Tả Giang nghe lời nói nhấn mạnh của cô xong, không biết từ đâu lại lấy ra một tờ danh thiếp, nhét vào túi cô, nói: “Đương nhiên là được rồi, đây là danh thiếp của tôi, cô có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào “

Nguyễn Quy trông thấy Tả Giang đang đứng ngay cửa nhìn dáng vẻ Nam Tang rời đi, vỗ vỗ vai anh, nói: “Này, tỉnh lại đi!”

Tả Giang bị anh ấy làm cho bất ngờ nên giật nảy mình, mặt lạnh nói: “Quay lại họp thôi.”

Mười lăm phút sau, tại phòng họp của đội điều tra hình sự cục thành phố.

Tất cả cảnh sát hình sự đều đến đông đủ, phòng chống ma túy, trinh sát kĩ thuật, trinh sát phác họa, năm nay lại có thêm một chức pháp y mới vào là Nhiếp Hoan, cục trưởng Hàn phụ trách điều tra hình sự bưng tách trà lớn đến vị trí đầu.

Cục trưởng Hàn nhận thấy mọi người đều đến đông đủ, để tách trà xuống, tay cầm xấp tài liệu, nói: “Dựa vào người đưa tin đáng tin tưởng, gần đây có một nhóm buôn ma túy từ Đông Nam Á đi vào thành phố Tôn đồng thời mang theo một lượng lớn ma túy đá, lãnh đạo cấp trên chỉ thị, cục chúng ta sắp thành lập tổ chuyên án, do Tả Giang dẫn dắt toàn đội. Ngoài ra trong đội cũng cần chọn ra thành viên cốt cán, cùng vào tổ chuyên án, mong rằng các thành viên cảnh sát trong cục chúng ta sẽ toàn lực đối phó, tranh thủ phá án sớm.”

Tả Giang có chút giật mình, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại, nhận lấy tài liệu trong tay cục trưởng Hàn.

...

Sắc mặt Tả Giang u ám, hai tay đè xấp tài liệu dày cộm trên bàn. Hai giờ trước, anh đã ở trong phòng giải mã những hồ sơ vụ án đã đóng ba năm trước. Sau khi anh liếc qua những hồ sơ vụ án này, cuối cùng anh cũng biết được rằng kẻ mà mình phải đối mặt sẽ là một đối thủ có dã tâm vô cùng lớn.

Cạnh Nguyễn Quy là một người đàn ông cường tráng ngâm đen. Anh ấy độ chừng ba mươi tuổi, tư thế ngồi uy nghiêm, thân thẳng, lộ ra vẻ cực kỳ giỏi giang mạnh mẽ. Xung quanh anh ấy dường như xuất hiện ánh hào quang nào đó, vừa trang nghiêm lại vừa mang cảm giác an toàn. Lúc này anh ấy nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay trái, sau đó nghiêm mặt nói: “Đội trưởng Tả, đã đến lúc rồi, chúng ta bắt đầu đi.”

Ngón tay Tả Giang gõ nhẹ lên trên xấp hồ sơ vụ án, ngập ngừng một lát, rồi đáp: “Chân Thành, anh khoan hãy nóng vội, ừm... Còn một người chưa đến, thế nên, chúng ta đợi thêm ba phút nữa đi!”

Vừa dứt lời, tiếng giày cao gót vang lên, người đó cột tóc đuôi ngựa, tóc trên trán chẳng rối chút nào, mặc đồng phục pháp y do cục thành phố cấp cho, khuôn mặt cô ấy điềm tĩnh, nhanh chóng lấy ra tờ báo cáo kết quả pháp y, đưa cho tất cả mọi người đang ngồi. Người này là pháp y Nhiếp Hoan, báo cáo: “Tôi có so sánh một chút về ba vụ chết do trúng độc xảy ra ở Tôn Thành, phát hiện ba vụ giết người này đều có điểm chung.”

Nhiếp Hoan thấy Tả Giang đang nhìn mình, hơi đắc ý, bỗng bắt đầu bắt chuyện, hỏi: “Tả Giang, tối nay có rảnh không?”

Tả Giang đang nghiêm túc, đột nhiên bị nhắc đến tên mình, các anh em khác đều nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, cả đội điều tra hình sự ở đây đều biết rằng cô pháp y Nhiếp Hoan này vừa đến đã thích Tả Giang, ngày nào không có việc gì là lại chạy đến văn phòng hình sự và trinh sát, vì vậy nên bọn họ chẳng kinh ngạc chút nào.

Tả Giang vẫn thể hiện sự yêu mến với cấp dưới của mình một cách riêng tư, nhưng vào lúc làm việc anh chẳng thể hiện ra bởi vì như thế sẽ bị cấp dưới khiêu khích uy quyền, Nguyễn Quy trông thấy Tả Giang không được vui, thế là anh ấy liền lộ vẻ tò mò nhìn sang Nhiếp Hoan, hỏi: “Pháp y Nhiếp, cô mau nói đi. Điểm chung là gì vậy?”

Nhiếp Hoan bị mất mặt trước đám đông, có chút cảm kích Nguyễn Quy vì đã giữ cho cô ấy thể diện, nghiêm nghị nói: “Kẻ nghiện thuốc khi còn sống đều hút nhiều scopolamine với thành phần amphetamine.”

“Scopilamine?” Chân Thành hỏi: “Đây chẳng phải là thành phần của thuốc say xe sao? Sao lại là ma túy được?”

“Trên lý thuyết là vậy, nhưng ba người chết ấy đều có dùng scopilamine, qua xét nghiệm thì nó gấp nghìn lần thuốc say xe bình thường,  hơn nữa amphetamine có tác dụng làm hưng phấn, thay vì nói nó là ma túy, thì nói đúng hơn là thuốc  gây chết người.”

Nghe Nhiếp Hoan nói xong, Nguyễn Quy vội hỏi: “Gây chết người?”

“Vì ma túy bình thường sẽ ở mức độ nào đó, nếu khống chế lượng hút, thì chỉ khiến người ta phát nghiện, không đến mức gây chết, nhưng lần này chúng tôi phát hiện loại ma túy, chỉ cần hút, không kể đến số lượng, người đó sẽ chết thật sự.”

Một cảnh sát hình sự hỏi: “Nói cách khác thì những người chết này là do tự trượt tuyết đến chết ư?”

“Nhưng cũng không phải.” Nhiếp Hoan đắc ý nói: “Thông qua các thứ mà tôi phân tích được, có thể kết luận sơ bộ rằng nguyên nhân dẫn đến cái chết của những người này là do một loại thuốc mà thuốc đó là dạng ma túy mới, dạng mới hoàn toàn, không giống với tất cả công thức phân tử tạo nên ma túy trên thị trường.”

Nghe Nhiếp Hoan phân tích xong, Tả Giang nhíu mày, anh không nói gì thêm, chỉ đưa tài liệu cho Nguyễn Quy, để anh ấy đem đi.

“Lần này xuất hiện ma túy dạng mới, cũng là nguyên nhân các bạn trong đội điều tra hình sự bị điều đi khẩn cấp. Có điều các bạn chưa biết, dạng ma túy mới này chẳng phải là lần đầu tiên xuất hiện.” Giọng Tả Giang trầm thấp, sau đó anh nháy mắt với Nguyễn Quy, anh ấy hiểu ý, liền bật thiết bị trình chiếu trên bàn họp, một bức ảnh chụp chiếu sáng trên tường.

“Đây là vụ án giết án giết người xảy ra vào ngày mười bảy tháng tư của ba năm về trước.” Tả Giang giải thích về ảnh chụp, nói: “Người bị hại, là gã đàn ông tên Ngô Dương, bốn mươi mốt tuổi.”

“Là người vốn nổi danh là hắc bạch lưỡng đạo ở thành phố này mà, nhà từ thiện ‘Ngô Dương’?” Nguyễn Quy hơi kinh ngạc.

Nhiếp Hoan lườm anh ấy, nói: “Nhà từ thiện gì chứ, Ngô Dương vốn dĩ kiếm những đồng tiền trái với lương tâm, làm từ thiện chỉ là để lương tâm được thanh thản thôi.”

Một cảnh sát nữ có lông mày nhạt nói: “Năm đó Ngô Dương ở thành phố Tôn cũng được coi là một nhân vật làm mưa làm gió. Lúc ấy kinh tế thị trường vừa mở rộng, Ngô Dương dựa vào đầu óc nhạy bén và sự liều lĩnh chẳng sợ chết nên rất nhanh đã tạo được một thế giới ngầm, lúc đầu dọa nạt vơ vét, về sau thu phí bảo vệ, lại tham gia vào đầu cơ trục lợi, rất nhanh hắn đã tích góp được một mớ của cải. Hắn có chút lưu manh nhưng vẫn tích cực đi nhờ vả, Ngô Dương bắt đầu kế hoạch xây dựng vương quốc ‘Hắc Đạo’ thuộc về mình.”

Chân Thành có chút không hiểu, hỏi: “Sao hắn không bị bắt vậy?”

Tả Giang hít một hơi thật sâu, dấy lên suy nghĩ, nói: “Năm đó cấp trên có người tham ô thối nát cấu kết với Ngô Dương, sau này giúp Ngô Dương tẩy trắng, Ngô Dương lợi dụng hắn để duy trì mối quan hệ, trở thành một thương nhân, sản nghiệp đưa vào bất động sản, đầu tư truyền hình điện ảnh, rất nhiều lĩnh vực thương mại hải càng và ăn uống giải trí, về phía bản thân khó mà đánh giá được giá trị, là phú hào giàu có bậc nhất ở tỉnh.  Mười năm trước, lãnh đạo trong tỉnh xáo bài, mệnh lệnh đầu tiên được truyền xuống bởi quan chức cấp cao mới, đó là tra rõ Ngô Dương, năm đó trong tỉnh có một nhóm buôn ma túy lớn, toàn bộ chứng cử đều đổ dồn về phía Ngô Dương, nhưng vào lúc này, Ngô Dương đột nhiên chết một cách bất đắc kỳ tử ngay tại nhà, bạn bè tiết lộ rằng người cấu kết cùng Ngô Dương năm đó là một quan chức lớn, rớt đài cùng quan chức lớn, bè cánh của Ngô Dương cuối cùng cũng có thể xem là đã kết thúc hoàn toàn.”

Ngoại trừ Tả Giang ra, tất cả mọi người tham gia cuộc họp đều bất ngờ về thân phận người bị hại. Quan chức lớn lại đi cấu kết với nhân viên phạn pháp! Vụ án như thế này đủ để tạo nên tiếng vang lớn.

“Thứ mọi người nhìn thấy chính là hiện trường vụ án. Người bị hại chết trong phòng khách nhà mình, quanh thi thể có nhiều vết thương do lưỡi dao gây nên, trong đó thứ chi mạng là do dùng ma túy quá liều, ngày xảy ra vụ án, chỉ có một người ở trong nhà chính là kẻ đã chết Ngô Dương ấy. Hiện trường không có phát hiện dấu vân tay và dấu vết chân của hung thủ, trước mắt vụ này chỉ tìm thấy một thứ duy nhất còn sót lại, đó là ống thuốc chích.”

“Đó là… Hung thủ để lại sao?” Chân Thành như phát giác được gì đó, hỏi trước tiên.

Tả Giang không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh ấy, mà tiếp tục nói về các thông tin trong hồ sơ vụ án: “Cảnh sát phát hiện ống thuốc chích trên bàn người chết, các manh mối trùng khớp cho thấy, ống thuốc chích đó là do hung thủ cố tình để lại.”

Nguyễn Quy cảm thấy vụ án này có hơi đau đầu, lắc lắc nắp bút, hỏi: “Ngô Dương này không có con cái à? Là đàn ông độc thân?”

Tả Giang lắc đầu, đáp: “Hắn có một đứa con nuôi, nhưng sau khi xảy ra vụ án, chúng tôi không tra ra được bất kì manh mối nào liên quan đến hắn, mặt khác lúc nhân viên cảnh sát đến thăm người thân Ngô Dương, thì ngày thường Ngô Dương chẳng có bạn thân hay bạn gái gì cả, thế nên tin tức về con nuôi của Ngô Dương cũng bị đứt đoạn.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play