Vào lúc tám giờ rưỡi sáng thứ hai, tòa nhà của cục thành phố.
Tả Giang đi lên văn phòng, một tay cầm theo hộp sữa uống dở, tay kia thì đút trong túi quần, bước vào văn phòng hình sự và trinh sát một cách ung dung, thong thả.
“Lão đại, chào buổi sáng.”
Nguyễn Quy cắn một biếng bánh sừng bò và ngẩng đầu lên nhìn: “Sao anh lại ăn mặc sến súa như vậy, à không phải, đẹp trai như vậy, anh lại có cuộc hẹn xem mắt à?” Tả Giang là đại đội trưởng của đội điều tra hình sự số một trực thuộc cục thành phố, hôm nay anh mặc một cái áo sơ mi màu tím nhạt có thêu hoa văn sẫm màu. Chiếc cà vạt được thắt cẩn thận, tỉ mỉ, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo gió màu đen, dưới chân mang đôi giày da được sản xuất thủ công của Ý, khi phản chiếu lên trần nhà còn làm mất đi một mảng tường trắng.
Tả Giang đứng dựa vào cạnh bàn làm việc, bắt chéo đôi chân dài, uống một ngụm sữa bò, bất đắc dĩ nói: “Còn không phải à? Lão thái thái trong nhà cứ hối thúc tôi mãi.”
Bà cụ sợ rằng một ngày nào đó anh sẽ không may gặp tai nạn trong khi đang làm nhiệm vụ, vậy thì gia sản hàng tỷ đồng của nhà bọn họ sẽ không có người thừa kế, đành phải để anh lưu lại thế hệ sau. Nếu anh không chịu chấp nhận những buổi xem mắt này, anh sẽ bị buộc phải thôi việc và quay về nhà để thừa kế gia sản. Mà anh lại thích trở thành một cảnh sát và sẵn sàng phấn đấu vì điều đó cả đời.
Nguyễn Quy ngồi tán gẫu với vẻ thích thú, hào hứng: “Lão đại, hôm nay anh lại gặp vị thiên kim tiểu thư của nhà nào vậy, minh tinh nổi tiếng, hay là đàn em trong lực lượng cảnh sát của chúng ta?” Anh ấy vừa nói xong đã vội che miệng, lén lút cười.
Ngay lúc này, thư ký của cục trưởng đột nhiên thò đầu vào, gõ cửa, cười nói với hai người: “Đội trưởng Tả, cục trưởng Hàn đang tìm anh.” Tả Giang nhìn thấy trong nụ cười của cô ấy có sự thương cảm, mà trong sự thương cảm ấy lại có chút hả hê, cười trên nỗi đau của người khác, nên anh biết ngay nhất định không có chuyện gì tốt đẹp.
Cục trưởng Hàn đeo mắt kính, đưa tập tài liệu trên tay cho anh, anh ta chỉnh lại gọng kính, nói: “Đây là một vụ án lớn, nhưng phạm vi liên quan tương đối rộng. Thời gian gần đây, có không ít người đã phản ánh rằng tập đoàn Quý Thị dính líu đến hàng loạt vụ án kinh tế.”
Tả Giang còn chưa nghe xong, anh đã vội cau mày, nói: “Các vụ án kinh tế không phải nên để đội điều tra kinh tế phụ trách sao? Tập đoàn Quý Thị còn có bí mật nào khác à?”
Cục trưởng Hàn nhìn người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi trước mặt mình, biết rằng bản thân không thể giữ anh lâu hơn nữa, gật đầu nói: “Đúng vậy. Theo thông tin mà người cung cấp thông tin của chúng tôi có được, tập đoàn Quý Thị không thực sự hoạt động theo pháp luật như vẻ bề ngoài, mà là bí mật hoạt động thông qua một một loạt hoạt động phi pháp liên quan đến các băng đảng xã hội đen và ma túy, bọn họ không ngừng mở rộng phạm vi, địa bàn của mình, vậy nên đó là lý do tại sao tôi giao vụ án này cho cậu.”
Trong quá trình nói chuyện với cục trưởng Hàn, Tả Giang đã đọc sơ lược qua toàn bộ tập tài liệu trong tay, đứng dậy, chào anh ta theo nghi thức của quân đội, nói: “Tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Mặc dù thường ngày thoạt nhìn trông anh có vẻ bất cần, cà lơ phất phơ, nhưng khi gặp vấn đề liên quan đến công việc, anh luôn luôn nghiêm túc và vô cùng cẩn thận. Hơn nữa anh không chỉ mang trên người một loại tinh thần nghĩa hiệp rất hiếm có, mà anh còn có thể đạt được sự cân bằng giữa kỷ luật trong công việc và công lý đúng sai.
Trước khi Tả Giang mang tập tài liệu quay trở về văn phòng làm việc, một nhóm người trong đội đã sớm tập trung lại với nhau, nhìn thấy tập tài liệu trong tay anh, ánh mắt của bọn họ đều sáng ngời hẳn lên, Nguyễn Quy là người phản ứng đầu tiên, nói: “Lão đại, lần này là vụ án gì đây!”
Những người còn lại cũng khoát vai bá cổ, thống nhất cùng nhau chờ đợi câu trả lời của Tả Giang, Tả Giang nhìn cấp dưới của mình một cách tức giận, khi làm việc, bọn họ có thể coi công việc như vợ của mình, nhưng một khi bọn họ không có công việc để làm nữa thì bọn họ sẽ lộ nguyên hình ngay, cho nên anh cũng không thể trách ngày nào cục trưởng Hàn cũng mất bình tĩnh mà nổi giận với bọn họ được, ôi trời haizz! (Nguyễn Quy: Không phải bởi vì lão đại không ngay thẳng trước, cho nên cấp dưới tài giỏi như chúng ta mới có thể ăn chơi xả láng, không lo không nghĩ như vậy à.)
Tả Giang đập mạnh tài liệu trong tay mình lên bàn, nói to một cách nghiêm nghị: “Nghiêm.”
Rất nhanh sau đó, những người vừa mới nãy còn đang tập trung nói chuyện phiếm với nhau mà nay đã đứng thành một hàng thẳng tắp trước mặt Tả Giảng, từng người một đều đứng thẳng lưng, hai tay ấn chặt vào quần.
“Năm phút sau, tập trung ở cổng, mục tiêu lần này là tập đoàn Quý Thị.”
…
Quý Hoài Viễn đã đến trước mặt cô, Nam Tang yên lặng nhìn anh ta. Hai người cứ như thế mà đứng đối diện, mặt đối mặt với nhau.
Một lúc sau, anh ta vươn tay nắm chặt lấy tay cô. Khi tay cô bị anh nắm lấy, cả cơ thể Nam Tang như bị điện giật, toàn thân tê dại.
Đã bao lâu rồi, anh ta và cô đã không có sự tiếp xúc thân mật như vậy? Nó xa vời như thể đã cách cả muôn núi ngàn sông. Mắt cô cay xè. Sau đó, cô nghe thấy anh ta nói: “Đi với anh đi.”
Nam Tang nhìn chằm chằm vào mắt anh ta. Khóe miệng cô khẽ giật giật một cái, cô nói: “Quý Hoài Viễn, đây là lần cuối cùng, từ hôm nay trở về sau, nếu chúng ta còn gặp lại nhau thì cứ xem nhau như người dưng, không làm bạn bè nữa, anh đừng cho người theo dõi tôi nữa, anh biết đó, nếu tôi điên lên thì chẳng có ai có thể ngăn cản tôi được đâu.”
Quý Hoài Viễn chậm rãi lắc lắc đầu.
“Nam Nam… Em phải cho anh một câu trả lời.” Quý Hoài Viễn nắm chặt bả vai của Nam Tang, siết chặt lấy, anh ta thực sự rất sợ, nếu anh buông tay ra thì cô sẽ bỏ chạy ngay lập tức. Giọng nói anh ta khàn đi, đôi mắt anh ta cũng đỏ hoe theo. Nhưng giờ phút này, khuôn mặt anh ta vẫn nở nụ cười đặc trưng của mình: “Nam Nam, em nhất định phải làm điều đó. Ít nhất em cũng nên làm điều đó.”
“Tôi sẽ không làm, tôi sẽ không cho phép anh gọi tôi như vậy nữa, tôi đã sớm buồn nôn với nó rồi.”
“Đã nhiều năm trôi qua như vậy, Quý Hoài Viễn, cho đến tận ngày hôm này, tôi mới dám nói rằng bản thân hiểu anh, nhưng còn anh, anh có dám nói rằng anh hiểu tôi hay không?” Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt cằm của anh ta: “Thậm chí bản thân anh muốn gì ở tôi, anh còn không biết được. Tôi chỉ muốn… Khi tôi yêu anh, con người của tôi, trái tim của tôi, tất cả mọi thứ hoàn toàn thuộc về anh. Còn anh, cả anh cũng hoàn toàn thuộc về tôi. Anh đã đáp lại tôi như thế nào? Tôi nói cho anh biết, anh muốn có câu trả lời đó à, anh nằm mơ đi!”
Quý Hoài Viễn nhìn Nam Tang nói ra từng chữ từng chữ với nụ cười tươi như hoa, anh ta đột nhiên bật cười thành tiếng: “Nam Tang, anh e rằng em vẫn chưa nhận thức được tình hình hiện tại của bản thân, bây giờ em đang ở trong tay anh, em có tư cách gì để đàm phán điều kiện với anh.”
Quý Hoài Viễn càng nắm chặt cổ tay của cô hơn. Rất đau, nhưng cô vẫn không hề kêu ra tiếng. Nỗi đau này chẳng là gì khi so với nỗi đau mà anh ta đã gây ra cho trái tim của cô.
Nam Tang quàng tay qua cổ của Quý Hoài Viễn, nhẹ nhàng, dịu dàng đến gần anh ta: “A Viễn…” Cô thì thầm, giọng nói của cô thực sự rất có sức mê hoặc. Cô vừa nói, hơi thở của cô vừa lướt qua cổ anh ta, Quý Hoài Viễn giống như bị bỏ thuốc mê, anh ta không kiềm chế được mà bất giác nhắm mắt lại, cảm nhận đôi môi mềm mại của cô in trên cổ, trên xương quai xanh của mình… Cơ thể anh ta khẽ run lên, hai tay vòng quanh ôm lấy cơ thể của cô, anh ta biết cơ thể của mình đang phản ứng.
Nam Tang thỏa mãn cảm nhận phản ứng của cơ thể anh ta, chầm chậm lần mò, tìm kiếm con dao của quân đội Thụy Sĩ ở trong túi, âm thầm mở nó ra, rồi nhanh chóng áp sát vào bụng dưới của anh ta, Nam Tang đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đỏ hoe giống như ngọn lửa, mà ngay lúc này đây, cánh cửa của văn phòng làm việc đột nhiên bị mở ra, Nam Tang mạnh mẽ đẩy Quý Hoài Viễn ra.
Nam Tang nhìn về phía cánh cửa, người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở cửa, anh đang mặc bộ đồng phục cảnh sát chỉnh tề, sự uy nghiêm trên khuôn mặt của anh khiến người ta không nhịn được phải co rút lại khi chỉ mới nhìn thấy, Tả Giang không nhìn Nam Tang, anh nhìn chăm chú vào người đàn ông ở trước mặt này, Quý Hoài Viễn là người nắm quyền của tập đoàn Quý Thị, người đã nhanh chóng thăng tiến ở thành phố Tôn chỉ trong vòng ba năm.
Quý Hoài Viễn có chút không vui, nhưng kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trên thương trường đã dạy cho anh ta bản lĩnh nén chặt cảm xúc khó chịu ở trong lòng, anh ta nở một nụ cười chuẩn mực, nói: “Đội trưởng Tả, anh đột nhiên đến thăm tập đoàn Quý Thị của chúng tôi là có chuyện gì sao?”
Tả Giang phớt lờ giọng điệu tâng bốc trong lời nói của anh ta: “Buôn bán ma túy.” Anh trả lời ngắn gón: “Chúng tôi đã theo dõi được một tuần.”
Không biết có phải Quý Hoài Viễn gặp ảo giác hay không, cái tên lúc nào cũng đùa giỡn, cà lơ phất phơ, thậm chí nhìn anh trông giống một cảnh sát giàu có hơn là đội trưởng, vậy mà khi anh nhìn mình chăm chú như vậy, dường như trong đáy mắt anh có một tia sáng lấp lánh khó tả chiếu vào, nó sáng đến mức khiến người ta phải rùng mình.
Quý Hoài Viễn trả lời “ừm” một tiếng. Cho dù bản thân anh ta có tự phụ đến đâu đi chăng nữa, thì cũng đã nhiều năm anh ta không đụng đến ma túy, cho nên vụ án như vậy chắc chắn không có liên quan gì đến anh ta.
“Giao dịch ở đây sao?” Anh hỏi lại.
“Đúng rồi.”
“Nếu đội trưởng Tả đã hành động rồi, vậy thì chắc chắn anh đã có chứng cứ.”
“Người đã bị bắt, nhưng ma túy vẫn chưa được tìm thấy.” Tả Giang quay đầu lại nhìn xung quanh một lượt: “Nhưng chắc chắn chúng ở trong tòa nhà này.”
Quý Hoài Viễn nở một nụ cười khổ, cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao cảnh sát lại phải phong tỏa tòa nhà này chặt chẽ như vậy, còn làm một động thái lớn thế này. Trừ khi bọn họ tìm thấy ma túy được cất giấu ở đây, nếu không tình trạng công ty bị quân luật thắt chặt sẽ không được dỡ bỏ.
“Hy vọng các anh nhanh chóng hoàn thành việc này.” Quý Hoài Viễn không thể không nhắc nhở bọn họ: “Nếu chúng tôi tạm ngừng kinh doanh trong một ngày thì chúng tôi có thể sẽ lỗ hàng trăm triệu.”
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, không cần nói nhiều lời, tôi cũng đang rất khẩn trương đây.” Hiển nhiên là Tả Giang không muốn nói thêm bất kỳ lời nào nữa.
Đương nhiên Quý Hoài Viễn cũng không có hứng thú nói chuyện tiếp với anh nữa, anh ta quay người đi đến phòng nghỉ ở bên cạnh.
Nam Tang cúi đầu nhìn xuống bàn tay đang giơ ra từ phía đối diện, do đặc thù nghề nghiệp, nên cô cực kỳ nhạy cảm khi nhìn thấy một vệt trắng hình giọt nước trên gân bàn tay của anh, chắc hẳn là sữa, nhưng nó cũng có thể là chất lỏng khác có thành phần không xác định.
Hội chứng ám ảnh với sự sạch sẽ của cô làm cô hơi gật đầu, xem đó là câu trả lời.
Tả Giang đưa cánh tay của mình qua lại, nhếch khóe môi cười: “Thế nào, không nể mặt tôi sao?” Đôi mắt hoa đào hơi híp lại, nhưng khóe mặt lại giống như đang muốn bay lên, anh đã xé bỏ lớp ngụy trang nghiêm túc mà anh vừa mới giả vờ.
Nam Tang không nói chuyện, lời nói và hành động của người này vượt xa sự hiểu biết của cô đối với những người bình thường. Cả hai tính cách chính trực và lưu manh được hòa quyện hoàn hảo trong cùng một con người, nhưng lại chẳng có bất cứ mâu thuẫn nào. Tả Giang rút tay về, cười như không cười: “Được, xem như là chúng ta kết thành hận thù trước, sau này tôi dẫn dắt anh em đi…”
Nam Tang đột nhiên cảm thấy có chút hứng thú với anh, cong khóe môi cười, nói bằng giọng nói mà chỉ có hai người mới có thể nghe thấy: “Trong mắt tôi có ngôi sao, anh có muốn hái không?”
Nam Tang vốn còn cho rằng bản thân hành động như vậy sẽ làm cho anh cảm thấy có ác cảm, chán ghét, kết quả, Tả Giang lại tiến lên một bước, lắc lắc đầu nhìn cô, cái nhìn đó như thể đang xác minh những gì cô vừa nói, anh có vóc dáng cao lớn, khi đứng trước mặt cô anh giống như một bức tường không thể xuyên thủng, Nam Tang ngước nhìn người đàn ông ở trước mặt, không kịp đề phòng, suýt chút nữa cô đã bị hút vào trong đôi mắt sâu thẳm kia.
Nam Tang lùi về phía sau, bị tấm thảm ở dưới chân vướng vào, lòng bàn chân trượt, suýt chút nữa thì cô đã ngã xuống, liền theo hành động có điều kiện mà bám vào chiếc ghế sô pha ở bên cạnh, cứ ngỡ rằng Tả Giang sẽ giơ tay ra đỡ cô, cô vội nhìn lên thì thấy Tả Giang đang cố gắng nhịn cười, Nam Tang trừng to mắt nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, vừa muốn rời đi, không ngờ rằng người đàn ông trước mặt này lại chặn đường cô.
Nam Tang tức giận liếc anh một cái, nói: “Xin mời tránh ra, tôi muốn đi ra ngoài.”
Dường như Tả Giang rất hài lòng với phản ứng của cô, anh nhún vai, nói: “Xin lỗi, cô cần quay lại đồn cảnh sát để lấy lời khai với chúng tôi.”
Nam Tang còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã thấy Tả Giang bước ra khỏi văn phòng làm việc một cách phong độ, vậy là Nam Tang lại bị hộ tống đi lần thứ hai trong ngày.
Cái đám đàn em trong văn phòng làm việc của đội điều tra hình sự số hai giống như những con lừa bị pha tạp chất, vừa mới được một lúc mà đã vội chuồn đi mất, từng người từng người cứ thể chuồn đi, một người quay lại, người kia lập tức đi ra ngoài.
Tả Giang nhận thấy sự thay đổi, anh ngẩng đầu lên từ đống tài liệu, nhặt viên phấn nằm ở trên bàn rồi ném về phía cánh cửa, nhìn cấp dưới nằm bò trên ô cửa sổ nhỏ của cánh cửa, anh nhàn hạ mà mở miệng nói chuyện: “Không dám xem, vác tải chạy mười cây số.”
Vài buổi chiều, nhóm buôn chuyện phiếm do Nguyễn Quy đại diện đã tổ chức một cuộc hội thảo nhỏ ở nơi riêng tư.
“Lâu lắm rồi tôi mới thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, chỉ là có vẻ hơi lạnh lùng, không được nồng nhiệt cho lắm.”
“Hình như hôm nay lão đại cố tình gây khó dễ cho cô gái nhỏ đó, đột nhiên muốn đón cô gái nhỏ đó về lấy lời khai.”