Tắm rửa xong, Kỷ Du Thanh lau tóc, từ phòng tắm đi ra phòng ngủ, chiếc vòng cổ đã cởi ra đang cầm trên tay cô đi đến hộp để trang sức đặt nó vào rồi cất trong ngăn kéo.  Ngồi bên giường một lúc, Kỷ Du Thanh cầm cốc nước ra khỏi phòng ngủ, rót cho mình một cốc nước ấm rồi quay lại uống vài ngụm, đặt xuống rồi ngồi lên giường, trong lòng cô đang rất loạn .  Cùng lúc đó Đường Nghiên ngồi trong phòng tối đen, thu lại một góc mặt hướng  ra ngoài cửa sổ như thế nào cũng không ngủ được.  Lúc này, màn hình điện thoại di động trên bàn đầu giường sáng lên, ánh sáng chói mắt khiến nàng vô thức tránh ánh sáng một lúc mới đưa tay ra với lấy điện thoại, là tin nhắn của cô Kỷ, Đường Nghiên vội vàng mở ra xem  Cô Kỷ: [ Chắc hẳn hôm nay con đã tốn rất nhiều tiền để chuẩn bị những thứ này cho cô.]  Đường Nghiên nuốt nước bọt, kìm nén niềm vui, trả lời:[ Không, không tốn nhiều tiền, chỉ cần cô Kỷ thích là được.]  Kỷ Du Thanh nhìn thấy câu trả lời này, trong lòng cô sao có thể không hiểu rằng trước đó nàng đã tốn hết tiền để chuẩn bị món quà sinh nhật này cho chính mình. Giá cả hai cái, cộng thêm bánh ngọt và hoa hồng vào buổi tối, học bổng của Nghiên Nghiên hoàn toàn không đủ, vậy nhất định Bội Văn đã cho nàng mượn tiền.  Kỷ Du Thanh hít sâu một hơi, lại gửi một tin nhắn hỏi: [ Con không nên tặng cô chiếc vòng cổ đắt tiền như vậy vào lúc này.]  Đường Yên nhìn chằm chằm  vào tin nhắn, ánh sáng mờ nhạt của màn hình điện thoại phản chiếu trên khuôn mặt của nàng cô Kỷ... hay là cô ấy không thích chiếc vòng cổ đó? Quá nhiều tiền? Lúc đó, Đường Nghiên không thể nói trong lòng mình có cảm giác gì, giống như là chưa râ trận mà đã thua vậy.  nàng cắn môi dưới, gõ trả lời:[ Con chỉ muốn cô Kỷ có một sinh nhật vui vẻ, bởi vì con nghe chị Bội Văn nói mấy năm rồi không có tổ chức sinh nhật, cô Kỷ đừng buồn được không. ( đáng thương.jpg)]  Một phút sau, Kỷ Du Thanh lại trả lời: [ Nghiên Nghiên, cô không muốn con tiêu số tiền này cho cô, học bổng khó khăn lắm mới đạt được, con nên đầu tư cho bản thân.]Đường Nghiên: [ Con hiểu rồi.]  Đường Nghiên mím chặt mối, trong lòng thực khó chịu, quả nhiên là cô Kỷ không thích.  Khoảng mười phút sau, tưởng rằng cô Kỷ sẽ không nhắn nữa, bỗng điện thoại lại nhận được thông báo, mở ra là thông báo chuyển khoản, là hai mươi nghì tệ chuyển vào tài khoản của nàng.  Kỷ Du Thanh lại gửi một tin nhắn: [ Đem tiền trả lại cho Bội Văn, còn thừa thì giữ lại làm sinh hoạt phí.]  Đường Nghiên không dám chậm trễ, khi nhận được tiền, cô lập tức chuyển hơn năm nghìn tệ cho chị Bội Văn, hơn nửa đêm đột nhiên điện thoại kêu vang khiến nàng giật mình tim đập nhanh.  "Này, Đường Nghiên, chuyện gì vậy? Tại sao em lại chuyển tiền cho tôi?" Bội Văn gọi điện tới hưng binh vấn tội.  Đường Nghiên hạ thấp giọng, không quá có tinh thần: " Là trả tiền em vay chị đó".  "Trả lại cho tôi, em lấy tiền ở đâu?" Bội Văn hỏi.  "Ừ... là tiền cô Kỷ đưa cho em, cô ấy bảo em phải nhanh chóng trả lại cho chị."  "A..." Bội Văn bên kia rất kinh ngạc: "Sao lại như thế được, tôi luôn cảm thấy trong lòng chị ấy có em mà, hay là có chuyện gì khác?"  Đường Nghiên lắc đầu, một tay che miệng, sợ giây tiếp theo sẽ khóc lên, cố gắng đè nén nỗi buồn trong lòng, vội vàng kìm nén nước mắt nói: "em không biết, chị Bội Văn em muốn ngủ, không nói với chị nữa, em cúp máy đây."  Nói xong, Đường Nghiên nhanh chóng đặt điện thoại xuống, che miệng không cho âm thanh phát ra, ngồi ở đầu giường tối tăm nước mắt rơi xuống cổ tay nàng, tạo thành vệt nước nhỏ.  Sáng thứ bảy, Đường Nghiên ngủ dậy muộn, có lẽ hôm qua nàng thức quá muộn, sáng ra vẫn không có tinh thần, rửa mặt xong đi ra ngoài thì trong nhà không một bóng người, trên bàn ăn đã có đồ ăn được chuẩn bị sẵn còn có thêm một tờ giấy nhắn.  Lời nhắn là cô Kỷ viết, chữ viết ngay ngắn rõ ràng có thể thấy được cá tính riêng của cô trong từ nét chữ.  "Cô đến công ty, bữa sáng đã bày sẵn trên bàn, nếu trời lạnh, con hãy hâm nóng lại bằng lò vi sóng."  Đường Nghiên im lặng bóp nhăn tờ giấy, kéo ghế ngồi xuống, nàng giống như người mất hồn, bữa sáng đã nguội rồi, lại không muốn đứng dậy hâm nóng, liền cứ thế đưa vào miệng một cách máy móc.  Nếu là buổi sáng cuối tuần bình thường trước đây cô Kỷ nhất định sẽ không đến công ty, nhất định sẽ ở nhà cùng nàng hoặc sẽ đưa nàng ra ngoài.  Nghĩ tới đây, Đường Nghiên chỉ cảm thấy trong lòng càng ngày càng khổ tâm, tương phản mạnh mẽ đến mức nàng không thể tiếp thu được, nghĩ một lúc nước mắt lại chảy xuống hòa vào cùng đồ ăn trong miệng.  Cô Kỷ bây giờ thà đi làm cũng không muốn ở cạnh nàng.  Nếu bạn thích một ai đó, bên trong bạn luôn nhạy cảm, ngay cả một thay đổi nhỏ nhất trong hành động của người kia cũng có thể kích thích đến bạn dù vui hay khó chịu.  Có lẽ cô Kỷ thật sự đang bận việc gì đó ở công ty, Đường Nghiên tự an ủi trong lòng, nhanh chóng bưng bát cháo lên, húp một ngụm lớn.  Vừa ăn xong bát cháo, ngoài cửa có tiếng chuông vang lên, là có người đến đây  Đường Nghiên vội vàng đặt bát xuống, đứng dậy mở cửa, mưa phùn theo gió bay vào cánh tay nàng, hơi lạnh, đứng ở cửa là Bội Văn trên tay là một đống đồ lỉnh kỉnh.  "Chị Bội Văn", Đường Nghiên ngạc nhiên giây lát.  "Chào buổi sáng, em ở nhà một mình sao?" Bội Văn nhìn xung quanh hỏi?  Đường Nghiên gật đầu.  "A, thế mà tôi lại đoán đúng." Bội Văn kinh ngạc nhưng với giọng điệu như đã đoán được.  "Chị..

cũng biết cô Kỷ không ở nhà?" Đường Nghiên tò mò hỏi.  "Ngày hôm qua xấu hổ như vậy, dùng chân cũng có thể đoán ra sáng sớm chị ấy sẽ ra ngoài, sau đó là nói cho em biết do ở công ty có việc, đúng không, nhất định là vậy rồi." Bội Văn nói chắc nịch.  Đường Nghiên lắc đầu, "Cô ấy không tự mình nói với em, mà là để lại giấy nhớ nói vậy."  "Không có gì lạ." Bội Văn chắp hai tay lại, mím môi nói: "Quên đi, vào trước rồi nói, hai hôm này trời mưa chán muốn chết."  Sau khi vào nhà, Đường Nghiên trước tiên tới bàn ăn dọn dẹp, " ăn cơm chưa, tôi mua đồ ăn đến đây". Bội Văn trên tay xách túi to túi bé đi tới, thấy vậy mới hô to, " đừng nói bây giờ em mới ăn sáng nhé?"  Đường Nghiên gật đầu, vừa dọn dẹp vừa nói: "Vâng, sáng nay e dậy muộn."  "Không sao, cứ để ở đây trước đi, lát đói thì hâm lại", nói xong cô đi đến sô pha đang định ngồi xuống lại ngẩng đầu hỏi, " có gì uống không?"  Đường Nghiên dừng một chút, nhanh chóng trả lời: "Có, Chị Bội Văn muốn uống gì, có cà phê, nước trái cây, sữa.."  "Cà phê đi, đêm qua ngủ không ngon, đầu óc có hơi hỗn độn, em biết pha cà phê không?" Bội Văn lại lo lắng hỏi.  "Có, cô Kỷ có dạy qua", nói xong, Đường Nghiên quay người đi làm, pha cà phê xong nàng mang tới, hai người ngồi trò chuyện.  Bội Văn trước tiên nhấp một ngụm cà phê rồi khen nàng pha ngon.  Đường Nghiên vẫn là nhịn không được hỏi: " chị Bội Văn, làm thế nào mà chị đoán được hôm nay cô Kỷ sẽ đến công  ty?"  "Dựa trên những gì tôi biết về chị ấy ~ Em không biết môn chuyên ngành ở đại học chị đã chọn tâm lí đấy, tôi nhìn mặt đoán ý khá chuẩn".  Đường Nghiên nghe xong, tuyệt vọng cúi đầu: "Em luôn cảm thấy cô Kỷ đã biết điều gì đó, đáng lẽ hôm qua em không nên mua bó hoa hồng kia, cô Kỷ nhất định đã đoán ra điều gì".  Đường Yên vừa nói vừa siết chặt nắm đấm, đánh vào chân mình, trong lòng tràn đầy hối hận.  "Này này, đừng như vậy." Bội Văn nhanh chóng ngăn nàng lại, "Đó không nhất thiết là vấn đề với hoa hồng phải không? Em có để lại dấu vết nào ở đâu đó không, chẳng hạn như vòng kết bạn, hoặc blog cá nhân hoặc thứ gì đó?"Đường Nghiên lắc đầu: "Không có."  "Thật kỳ lạ, nói một cách logic, không có lý do gì chị ấy lại đột nhiên hành động như vậy." Bội Văn cũng không thể đoán ra được.  Hai người đang ngồi trên ghế sô pha, đồng thời cúi đầu lâm vào trầm tư, vẻ mặt khá nghiêm túc và đờ đẫn.  Lúc này, Đường Nghiên đột nhiên vỗ đùi cô: "Em nhớ ra rồi còn có nhật ký của em."  "Nhật ký, đó là gì? Em vẫn còn viết nhật ký á" Bội Văn ngạc nhiên.  "Kể từ khi đến Hoa Đô, mỗi ngày em đều ghi lại cuộc sống của mình, chỉ là dạo trước  hơi bận việc học nên đã để quên ở nhà một tuần, nên có thể cô Kỷ đã nhìn thấy, trong đó em đều viết ra tình cảm của mình mà không phải một hai trang."  Đường Nghiên đột nhiên nhận ra điều đó, nháy mắt đã nghĩ ra lí do.  Bây giờ nghĩ lại, Đường Nghiên chợt hiểu tại sao thái độ của cô Kỷ đối với nàng rõ ràng khác hẳn mới từ tối qua, nghĩ cô đã đọc tất cả những tình cảm thầm kín của mình đối với cô khiến nàng vừa ngượng ngùng vừa lo lắng.  "Nếu nói như vậy, cũng khó trách, khẳng định là nguyên nhân này mà cũng chỉ có thể là nguyên nhân này, đối với hiểu biết của tôi với chị ấy thì chị ấy không thể đối mặt với đứa nhỏ mà mình chăm sóc lại thầm thích mình được, nếu đổi lại là tôi khẳng định cũng không thể chấp nhận ngay được." Bội Văn tặc lưỡi nói  Thấy Đường Nghiên ngơ ngác im lặng, Bội Văn tiếp tục nói: "Mà nghĩ lại, mẹ em là bạn của chị ấy, cho nên chị ấy nhất định sẽ xấu hổ vô cùng, tôi bắt đầu có thể hiểu được."  Đường Nghiên cúi đầu, mím môi: "em quá bất cẩn."  Nàng không nên để nhật kí ở nhà, cũng không nên viết ra tình cảm của mình, chỉ là nàng muốn có một nơi chút hết tâm sự, nàng cũng không nên để cô Kỷ phát hiện ra sớm như vậy.  Nàng không có dũng khí để nói lời yêu với cô, càng không có năng lực mà đưa ra lời hứa hẹn gì cả.  Nhưng chuyện thì đã xảy ra rồi, không còn chỗ để quay lại và hối tiếc nữa.  Điều mà Đường Nghiên lo sợ nhất bây giờ là cô Kỷ sẽ đuổi nàng đi, từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ với nàng, càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ lại càng thấy khó thở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play