Kỷ Du Thanh từ trong phòng Đường Nghiên đi ra, phát hiện đèn trong phòng khách đã tắt, mọi thứ tối om, chợt có một ánh nến lóe lên chiếu ra hai khuôn mặt tươi cười cùng tiếng hát truyền đến: " mừng ngày sinh nhật của cô, mừng ngày sinh nhật vui vẻ, mừng ngày đó cô sinh ra đời...."

  Trong toàn bộ quá trình, phản ứng của Kỷ Du Thanh cực kỳ bình tĩnh không có vẻ gì là mừng đến rơi nước mắt như trên phim.  "Cô Kỷ, chúc mừng sinh nhật!" Đường Nghiên nói.

  "Chúc mừng sinh nhật chị !" Bội Văn phụ họa thêm một câu.  Ngay sau đó, đèn trong phòng khách được bật lên trước mắt cũng trở nên sáng sủa hơn, Đường Nghiên bưng chiếc bánh ngọt trong tay, Bội Văn từ chỗ công tắc đèn tiến tới chủ động hỏi: " có phải chị rất ngạc nhiên đúng không?"

  "Đúng... thật ngoài ý muốn." Kỷ Du Thanh lẩm bẩm nói: " hóa ra tối nay hai người là chuẩn bị cái này?."

  Đường Nghiên xấu hổ nhướng mày: "Cô Kỷ, cô không trách con đã nói dối cô chứ?"

  "Không, không, sao có thể chứ" Kỷ Du Thanh cười xấu hổ, suy nghĩ của cô còn chưa hoàn toàn thoát ra được khỏi cuốn nhật kí.

  "Hai người đừng đứng nữa,  mau thổi nến và ước nguyện đi." Bội Văn ở bên cạnh thúc giục.

  Đường Nghiên gật đầu, đặt bánh ngọt lên bàn ăn, ngẩng đầu nói với Kỷ Du Thanh: "cô Kỷ, hãy ước một điều đi."

  Trước mặt mọi người Kỷ Du Thanh chắp hai tay trước ngực một lúc sau đó thổi tắt ngọn nến, mở mắt ra: " xong rồi".

  Kỷ Du Thanh không phải là người thích tổ chức sinh nhật, cô thường không thể nhớ được ngày sinh nhật của mình trừ khi có người nhắc đến, đối với cô, ngày sinh nhật chỉ là một ngày nào đó trong năm mà thôi.

  Sau đó, Bội Văn lấy quà sinh nhật của mình ra đưa đến trước mặt Kỷ Du Thanh, " chị, quà sinh nhật".

  Kỷ Du Thanh gật đầu, yên lặng nhận lấy, chuẩn bị cất sang một bên Bội Văn thấy vậy liền vội vàng hỏi: " sao chị không mở ra thử, để e xem có vừa không."

  Kỷ Du Thang mở ra, thấy một đôi giày cao gót được làm tinh xảo không tì vết, cô hơi mím môi nói: "Trông rất đẹp, chị rất thích."  "Mau thử đi" Bội Văn cười nói: "Xem có vừa không."

  Kỷ Du Thanh ngồi xuống, từ trong hộp quà lấy ra đôi giày cao gót, thoải mái mang vào rồi nói: "Năm nào em cũng tặng giày cho chị, chắc chắn kích thước sẽ đúng rồi."

  Nghe đến đó Đường Nghiên chủ động đứng dậy, có chút sốt ruột: "Cô Kỷ, con cũng đã chuẩn bị quà cho cô."  "Con cũng có quà?" Kỷ Du Thanh ngẩng đầu vẻ đầy nghi hoặc.  "Đúng vậy!" Đường Nghiên gật đầu, quay người hưng phấn chạy ra cửa, lấy ra một bó hoa hồng lớn giấu ở cửa ra vào, ánh mắt Kỷ Du Thanh cứ dõi theo nàng nhưng cô không nói ra được trong lòng cô đang có cảm giác gì.

  Hoa hồng đỏ diễm lệ, dưới ánh đèn càng rõ ràng hơn giống như ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt trái tim Kỷ Du Thanh  Cô ngơ ngác nhìn bó hoa, như thể đang nhìn, nhưng cũng như không nhìn, không nói một lời vẻ mặt vô cảm.

  Bầu không khí có chút xấu hổ, Bội Văn cùng Đường Nghiên liếc nhìn nhau, cả hai cũng không biết nên nói cái gì trong tình huống này, Đường Nghiên cùng lúc cũng lấy đồ từ túi ra đưa đến trước mặt cô nhỏ giọng nói: " cô Kỷ, còn cái này."

  Kỷ Du Thanh phục hồi tinh thần, dừng một chút, chậm rãi đưa tay tiếp nhận, cố gắng bình tĩnh lại hỏi: "Đây là cái gì?"  "Là một chiếc vòng cổ." Đường Nghiên nói.

  Bội Văn còn nói thêm: " cái này tốn không ít, Đường Nghiên rất có lòng đó."

  Kỷ Du Thanh mở hộp quà hình vuông nhỏ ra nhìn thoáng qua, trong hộp đựng dây chuyền chỉ có một chiếc vòng cổ, cô thuận miệng hỏi: "Đây là một đôi à?"

  Đường Nghiên ngượng ngùng gãi gãi đầu: " con thấy rất đẹp nên mua một đôi, cô một cái, con một cái."

  Kỷ Du Thanh chỉ nhìn thoáng qua rồi đóng hộp lại, đặt nó sang một bên, Bội Văn thấy vậy không khỏi tò mò, "Chị, chị không đeo vào à?"

  Kỷ Du Thanh bình tĩnh trả lời: "Tạm thời cứ để vậy đi."  Đường Nghiên đứng đó hai tay xoắn vào nhau, không biết tại sao cô Kỷ hôm nay có vẻ khong được vui lắm, chẳng lẽ là tức giận nàng nói dối sao, trong lòng Đường Nghiên rất khó chịu.

  Bội Văn ở đây cũng có cảm giác không được thoải mái, tối nay có gì đó không đúng, ít nhất là không giống trong tưởng tượng của cô, nên cô đành đứng dậy cáo lui: "ừm, hơi muộn rồi, em phải về trước đây."

  Kỷ Du Thanh đứng dậy, Bội Văn liền xua tay: "Chị, không cần tiễn, không cần tiễn." Nói xong nhìn về phía Đường Nghiên, cho nàng một ánh mắt, " Đường Nghiên, vừa nãy không phải em còn đồ ở dưới xe tôi chưa lấy sao?"

  Đường Nghiên trong nháy mắt hiểu ra, nhanh chóng đáp lại.  Hai người cùng nhau đi ra ngoài, đứng ở ngoài hành lang thì thầm với nhau.

  "Em cảm thấy cô Kỷ không vui lắm, là không thích quà em tặng sao?" Đường Nghiên giọng điệu không tự tin hỏi.

  Bội Văn đỡ cằm, cũng là không thể giải thích được, "Có lẽ là không, chị ấy không phải là người như thế, mà ở công ty cũng không có vấn đề gì, tôi thật sự không nghĩ ra được lí do, như vậy đi Đường Nghiên, trước tiên đừng vội cứ từ từ xem thế nào rồi tính tiếp."  Bội Văn chỉ có thể an ủi nàng như thế này trước.  Đường Nghiên gật đầu, "Dù thế nào đi nữa, hôm nay em vẫn muốn cảm ơn chị Bội Văn vì đã cùng em đi bộ lâu như vậy, làm chị tốn thời gian rồi."  " Nghe em nói kìa, tôi nhiệt tình như vậy cũng là hy vọng điều tốt tới hai người" Bội Văn đưa tay vỗ vỗ vai nàng, " được rồi, tôi về đây, em cũng nên đi vào đi."  Đường Nghiên vẫn đứng tại chỗ nhìn Bội Văn rời đi mới quay trở lại nhà.  Kỷ Du Thanh đang thu dọn bánh ngọt thấy Đường Nghiên quay lại liền hỏi: "Cô ấy đã đi rồi à?"  Đường Nghiên gật đầu, nhưng không nhịn được hỏi: "cô Kỷ, cô không... ăn bánh sao?"      Kỷ Du Thanh tay dừng lại, "buổi tối cô không thích ăn đồ ngọt, để trong tủ lạnh ngày mai ăn đi, con có muốn ăn một miếng không?"  Đường Nghiên cũng xua tay, hỏi tiếp: "Cô Kỷ ăn tối chưa ạ?"  "Có ăn qua rồi." Kỷ Du Thanh đáp: "Con còn chưa ăn cơm sao?"  "Con cũng ăn rồi!" Đường Nghiên vội vàng trả lời, kỳ thật nàng bận cả tối cũng chưa ăn gì, nhưng hiện tại tình hình thế này nàng ngại nói ra, nàng sợ phiền toái cô Kỷ muốn làm đồ ăn cho nàng.  Kỷ Du Thanh nhẹ nhàng gật đầu, "Nếu không có chuyện gì thì đi tắm đi, về phòng nghỉ ngơi sớm." Nói xong cô quay người cất bánh ngọt, đang định quay về phòng.  Đường Nghiên liếc nhìn hộp dây truyền ở góc bàn, lo lắng hô lên : " cô Kỷ, vòng cổ..."  Kỷ Du Thanh dừng lại, xoay người, vươn tay cầm lên, rồi đi thẳng vào phòng mình mà không quay đầu lại.  Đường Nghiên ngơ ngác đứng ở nơi đó, khóe miệng nhếch lên, lông mày nhíu lại, trong lòng nàng thực sự có cảm giác tủi thân.  Vì sao tối nay cô Kỷ lại như vậy, trong trí nhớ của nàng cô chưa bao giờ như vậy, cô luôn luôn dịu dàng, hòa ái, luôn nhìn về phía nàng cười vui vẻ cơ mà.  Sau khi trở về phòng, nàng vô cùng ảo não vò đầu bứt tóc, tự hỏi chính mình vô số lần vì cái gì, vì sao rồi xảy ra vấn đề ở đâu.  Nàng thực sự sợ hãi, sợ cô Kỷ sẽ không bao giờ cười với nàng nữa.  Lúc này chị Bội Văn gửi tin nhắn cho nàng hỏi thăm tình hình.  Đường Nghiên cầm điện thoại lên gõ tin nhắn trả lời, trong lòng vô cùng không vui.  [Không có gì thay đổi cả, chắc cô Kỷ ghét em rồi.]  Bội Văn an ủi nàng nói: [Đừng lo lắng, cũng đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ chị ấy đã xảy ra chuyện gì đó đợi chị ấy ổn định lại tâm tình, đừng vội.]  Xem ra hiện tại cũng chỉ đành như vậy.  Đường Nghiên hít một hơi thật sâu, đặt điện thoại xuống, nàng đứng dậy tìm nhật kí trong cặp nhưng không thấy, nghĩ lại thì hình như cả tuần vừa rồi nàng không có viết nhật kí, có thể tuần vừa rồi đã quên mang đi.  Nghĩ đến đây, Đường Nghiên vội vàng đi đến bàn học của mình, không nghĩ tới vừa mở ngăn kéo ra cuốn nhật ký đã xuất hiện trước mắt nàng.  Hóa ra là ở đây.  Đường Nghiên cầm cuốn nhật ký lên, bìa có vẻ hơi ướt, nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều mà vội vàng lật sang trang mới nhất, lấy bút ra viết ra mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay cùng cảm xúc của mình.  Kỷ Du Thanh trở về phòng, liếc nhìn hộp vòng cổ trong tay, giây tiếp theo, cô cúi người mở ngăn kéo phía dưới, nhét vào, không mở ra nhìn lần thứ hai.  Cô lấy bộ đồ ngủ bước vào phòng tắm, đứng trước gương từ từ cởi áo sơ mi ra, trên xương quai xanh có thể lờ mờ thấy một chiếc vòng cổ cuối cùng có thể thấy hoàn toàn  Kỷ Du Thanh đưa tay chạm vào mặt dây chuyền đây chính là chiếc vòng cổ Mễ Nhã tặng khi lần đầu gặp ĐƯờng Nghiên, không ngờ mình cô đã đeo lâu như vậy cũng chưa từng tháo ra.  Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve những hoa văn tinh xảo trên mặt dây chuyền, cô dùng tay kia che ngực lại. Giây tiếp theo, cô nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sự tình đến bước này trách nhiệm lớn nhất là ở cô.  Cô không có cách nào giải thích với Đường Huệ, cho nên phải ngăn chặn ngay lúc này.  Nghĩ đến đây, cô đột nhiên mở mắt ra tháo chiếc vòng cổ cùng kiểu dáng với Đường Nghiên ra khỏi cổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play