“Tấn Vương ——” mọi người hành lễ.
Lý Nhạc Dao vừa thấy Lý Thừa Quân tới đây, khí thế kiêu ngạo lập tức suy giảm: “Tam…… Tam hoàng thúc, sao người lại tới đây?”
Lý Thừa Quân vỗ đầu cáo lông đỏ: “Là nó muốn đến đây, ta cũng qua đây nhìn xem.”
Cáo lông đỏ nức nở một tiếng, dường như không đồng ý với lời nói của Lý Thừa Quân.
Hắn thấy mọi người đều co rúm lại, lại chọn một chỗ ngồi xuống: “Các ngươi cứ tiếp tục đi, không cần để ý đến ta.” Sau khi nhìn thấy Lý Nhạc Dao gỡ trang sức trên đầu xuống, Lý Thừa Quân đã đoán được ở đây có chuyện gì.
Một đám cô nương không người nào dám tiến lên, hiện tại Tấn Vương đang ở đây, nếu thắng thì thôi đi nhưng nếu thua không chỉ phải uống năm vò rượu còn phải mất mặt trước Tấn Vương.
“Không có ai sao?” Lý Nhạc Dao đã chủ động đưa ra lời mời, nếu hôm nay không có ai lên tiếng vậy cũng đồng nghĩa với việc đánh thẳng vào mặt mình, nàng ấy có chút tức giận nhìn quanh bốn phía, người nào người nấy đều đang trốn tránh ánh mắt quét tới.
Đột nhiên, Lý Nhạc Dao nghĩ đến gì đó, cao giọng nói: “Vị Tô ngũ cô nương kia có ở đây không?”
Tô Lan căng thẳng, mấy chữ “người đã trốn trong góc, họa từ trời rơi xuống” chính là nói nàng sao? Nàng cảm thấy chắc chắn hôm nay trong hoàng lịch đã viết: Tô Lan không nên ra ngoài.
“Trường An quận chúa, ta có……” Tô Lan cúi đầu, vò khăn đi tới, rụt rè nói: “Chỉ là quận chúa, ta không biết ném thẻ vào bình rượu……”
Lý Nhạc Dao như nghe được chuyện cười: “Bây giờ còn có người không biết ném hẻ vào bình rượu sao?”
Các cô nương thế gia có ai không biết ném thẻ vào bình rượu, thứ nhất là để giải trí, thứ hai là nếu có thể dành được hạng nhất cũng có thể khiến nhà mình càng thêm rạng rỡ, bây giờ thì ngược lại, ở đây lại có người ở đây nói mình không biết chơi.
Tô Lan cúi đầu, không dám nói lời nào.
“Vậy ngươi biết cái gì? Ngươi biết cái gì chúng ta sẽ thi cái đó, có được không?” Giờ phút này Lý Nhạc Dao đã sớm quên mất Lý Thừa Quân còn ở bên cạnh, giọng điệu không khỏi nhẹ nhàng hơn một chút: “Biết cưỡi ngựa không?”
Tô Lan lắc đầu.
Lý Nhạc Dao nhíu mày: “Bắn tên thì sao?”
Tô Lan cắn môi dưới, tỏ vẻ đau khổ: “Quận chúa, ta không biết gì cả.”
Lý Nhạc Dao lập tức cảm thấy có chút thất bại, vứt mũi tên xuống đất: “Vậy ngươi biết cái gì? Cầm kỳ thi họa thì sao? Không phải cũng….”
Tô Lan nghẹn ngào, xấu hổ lắc đầu: “Ta, những thứ này ta đều không biết….”
Xung quanh không ngừng vang lên tiếng cười khẽ mang theo ác ý, khuôn mặt tái nhợt của Tô Lan cũng đỏ lên.
Diệp Mân Hoa đứng bên cạnh cũng nhịn không được, thấp giọng nói: “Lý Nhạc Do, ngươi không nghe thấy nàng nói mình không biết sao?”
“Ngươi bị sao vậy? Chẳng qua ta chỉ hỏi nàng một chút mà thôi, ép nàng chỗ nào?” Lý Nhạc Dao ghét bỏ liếc mắt nhìn Diệp Mân Hoa, cảm thấy không thú vị lại xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng còn chưa đi được mấy bước lại đột nhiên cười rạng rỡ với Tô Lan: “Tô ngũ cô nương, ngươi không biết ném thẻ vào bình rượu vậy chắc biết uống rượu đúng không, ta cũng không làm khó ngươi nữa, chỉ cần uống một vò là được?”
“Trường An quận chúa.” Trong đám người đột nhiên có một bóng người đi ra, là Tô Vân.
Nàng ta hành lễ với Lý Nhạc Dao: “Quận chúa, muội muội ta lớn lên ở nông thôn từ nhỏ không hiểu rõ những thứ này, mong quận chúa thứ lỗi. Hơn nữa sức khỏe nàng không tốt, không thể uống rượu. Nếu uận chúa không chê, Tô Vân nguyện ý tỷ thí với quận chúa thay muội muội.”
“Nếu ta chê thì sao?” Lý Nhạc Dao không cho Tô Lan mặt mũi, căn bản cũng không thèm nghĩ đến Tô Vân nghĩ như thế nào, nhưng lời này không khác gì cái tát đánh thẳng vào mặt nàng ta.
Nếu không phải ở đây không tiện, Tô Lan thật sự muốn cười thành tiếng, Tô Vân cũng xem như thông minh, người khác không biết đều cho là nàng ta bảo vệ muội muội nhà mình, nhưng cũng chỉ Tô Lan biết được, Tô Vân chẳng phải người lương thiện như vậy.
Nhìn lúc Tô Vân nói chuyện đã liếc mắt tới chỗ của Lý Thừa Quân tới mười mấy lần, Tô Lan đã biết, có người lại muốn giành được sự chú ý trước mặt hắn.
Khuôn mặt Tô Vân lúc xanh lúc trắng, đi cũng không được, đứng cũng không xong.
“Tỷ tỷ, không cần…… Khụ khụ, muội vẫn có thể uống được.” Tô Lan che miệng ho nhẹ hai tiếng, nhìn về phía Lý Nhạc Dao: “Trường An quận chúa, có thể không?”
Đúng lúc nàng cũng muốn uống rượu giải khát.
“Tô Ngũ cô nương.” Đột nhiên, một giọng nói thanh mát vang lên.
Tô Lan xoay người nhìn lại, đã thấy Lý Thừa Quân đứng dậy: “Cáo của ta không biết đã chạy đi đâu mất, Tô ngũ cô nương có thể đi tìm cùng ta không?”
Tô Lan còn tưởng Lý Thừa Quân lại nói dối, chỉ là đến khi nhìn qua đúng là trong ngực hắn trống không, không còn nhìn thấy bóng dáng đỏ rực kia nữa.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Lý Thừa Quân đã lên tiếng, đương nhiên Lý Nhạc Dao cũng không dám nói không, Tô Lan vâng vâng dạ dạ đi theo Lý Thừa Quân rời khỏi đây.
Tô Lan đi theo sau Lý Thừa Quân năm bước, cúi đầu e lệ: “Tô Lan cảm tạ Tấn Vương ra tay giúp đỡ….”
Lại nghe người phía trước cười nhạo một tiếng: “Bổn vương cũng không có ý muốn giúp ngươi, chỉ là cáo của ta thật sự chạy mất, hôm nay tính nó khó chiều, bổn vương nghĩ nếu nó đã thích Tô ngũ cô nương như vậy, vậy Tô ngũ cô nương chắc chắn có thể giúp bổn vương tìm nó trở về.”
“Tấn Vương nói đùa, khụ khụ…… Cáo của ngài sao có thể thích dân nữ, chẳng qua chỉ là thấy mới lạ một chút mà thôi.”
“Tô Ngũ cô nương không cần khiêm tốn, A Thanh cực kỳ cao ngạo, cũng không thích thân thiết với ai, nói vậy Tô ngũ cô nương nhất định có chỗ hơn người.”
Tô Lan nghe được hai chữ “A Thanh”, theo bản năng ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải bóng hắn mới phát hiện không đúng, khiến nàng sợ tới mức lập tức cúi đầu, cũng may Lý Thừa Quân vẫn chưa quay đầu, không phát hiện ra nàng có gì khác thường.
Đáng chết, đang êm đẹp tại sao phải đặt tên cho cáo lông đỏ là “A Thanh.”
“Tô Ngũ cô nương rất sợ ta?” Lý Thừa Quân dừng lại, nhìn Tô Lan cúi đầu đi tới còn suýt nữa đụng vào người hắn, hắn cười khẽ: “Vừa rồi ta nói như vậy trước mặt Hoàng thượng chỉ là bất đắc dĩ, mong Tô ngũ cô nương không cần để trong lòng.”
Lần này Tô Lan phát hiện ra, Lý Thừa Quân không tự xưng là “Bổn vương”.
“Không…… Không có.” Tô Lan nắm khăn tay, nói năng có hơi lộn xộn: “Tấn Vương…là dân nữ…không xứng với Tấn Vương.”
Lý Thừa Quân bật cười.
Chờ Tô Lan đi gần tới chỗ hắn, Lý Thừa Quân mới tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt nhìn qua Tô Lan, thấy nàng cũng chỉ cao tới vai hắn, ánh mắt không khỏi tối đi, có hơi thất vọng.
Lý Thừa Quân cười chua xót: “Tô Ngũ cô nương rất giống môt người quen cũ của ta.”
Tô Lan theo bản năng nói: “Giống ở đâu?”
Trong lòng Tô Lan run lên, ngoại trừ đôi mắt cả khuôn mặt nàng đều đã thay đổi, chẳng lẽ bây giờ Lý Thừa Quân còn có thể nhận ra?”
“Tô Ngũ cô nương đúng là thú vị, chẳng lẽ không phải nên hỏi người đó là ai sao?”Lý Thừa Quân cười nói, trong lời nói cũng không mang theo ác ý.
“Dân nữ nghĩ, người quen cũ của Tấn Vương hẳn cũng là người có thân phận tôn quý, dân nữ không dám ——”
“Đôi mắt.” Lý Thừa Quân đột nhiên nói một câu: “Đôi mắt của ngươi rất giống nàng.”
Nửa câu sau của Tô Lan bị nghẹn lại, hô hấp khó khăn, vẻ mặt mơ hồ, cúi đầu cố gắng che giấu biểu cảm trên mặt.
“Nghe nói Tô ngũ tiểu thư từng ở Giang Nam?”
Tô Lan hít sâu một hơi, cố gắng để mình bĩnh tĩnh lại: “Vâng, chẳng qua chỉ là một thôn nhỏ mà thôi.”
“Thân thể Tô ngũ tiểu thư yếu như vậy, thật không giống người từng sống ở nông thôn.” Lý Thừa Quân liếc mắt nhìn thân thể mong manh yếu ớt của Tô Lan.
“Lúc còn nhỏ không cẩn thận rơi xuống nước, sau đó lại bệnh nặng một trận nên sức khỏe mới yếu như vậy.” Vì để Lý Thừa Quân tin tưởng, Tô Lan còn ho mấy tiếng: “ Chỉ là cũng không sao, bình thường chỉ cần uống thuốc đầy đủ là được.”
“Trong phủ ta có chút thuốc bổ, đến lúc đó để người mang tới phủ cho ngươi.”
Tô Lan buồn bực, thời buổi này có nhiều thuốc bổ như vậy sao? Hết Lý Dịch Vân, đến cả Lý Thừa Quân cũng vậy….
“Không cần, Tấn Vương……” Tô Lan ngại ngùng lắc đầu: “Trong phủ đã có thuốc, không cần làm phiền Tấn Vương……”
“Nếu đã như vậy, vậy bổn vương cũng không ép.” Lý Thừa Quân không khách khí.
Tô Lan:???
Nàng chỉ khách khí một chút mà thôi, hắn lại thật sự không cho sao? Thôi được rồi, đây đúng là tác phong của Lý Thừa Quân.
Lý Thừa Quân thấy Tô Lan bất ngờ, lại bật cười nói nhỏ, lại như nói với nàng: “Ở điểm này ngươi lại không giống nàng, nếu nàng muốn thứ gì nhất định sẽ không khách khí, cũng chưa bao giờ chịu buông tay, một năm trước đồng ý với nàng đến năm sau nàng vẫn có thể nhớ rõ.”
Trong ngực Tô Lan khó chịu, không nói thêm một câu, cũng không biết vì sao trong lòng nàng có chút chua xót.
Chuyện nàng phải làm quá nguy hiểm, nếu để Lý Thừa Quân biết được nhất định sẽ ngăn cản nàng, xem như cuối cùng vẫn bại lộ thân phận nhưng Lý Thừa Quân cũng sẽ là người cuối cùng biết chuyện.
Đột nhiên, Tô Lan cảm nhận được áp lực sau lưng,t hân thể nàng nhanh chóng nhìn sang bên cạnh, chỉ là giờ phút này cũng trùng hợp Lý Thừa Quân đang nhìn nàng, Tô Lan thầm nghĩ không hay, nàng thuận tiện ngã xuống phía trước, ngã xuống đất kêu lên một tiếng sợ hãi.
Nhưng lần này nàng không giả vờ mà là đau thật, đau đến muốn mạng, vị trí ngã không đúng, đầu gối đập vào hòn đá….
Trên mặt đột nhiên ướt át, nhìn “Đầu sỏ gây tội” nhảy lên trước mặt nàng, còn muốn liếm má nàng, nếu không phải Lý Thừa Quân đang đứng bên cạnh, Tô Lan thật sự muốn đánh cho nó một trận.”
“Không sao chứ?” Lý Thừa Quân đứng bên cạnh, rõ ràng không hề có ý muốn tới đỡ nàng.
“Không sao, chỉ bị dọa một chút mà thôi.” Giọng Tô Lan càng ngày càng nhỏ, khó khăn đứng dậy, lại cầm khăn phủi bụi đất trên người, tất cả đều vô cùng tự nhiên, tựa như chỉ vô tình té ngã.
Lý Thừa Quân không nhúc nhích,hai mắt lại sáng lên nhìn chằm chằm tay phải của Tô Lan, chỉ thấy tay phải nàng có hơi kỳ lạ nắm khăn, chỉ để lộ ra ngón cái và ngón trỏ.
Nhưng Lý Thừa Quân chỉ nhìn thoáng qua, nhanh chóng chuyển ánh mắt, xách con cáo lên: “Con thú này bị ta chiều hư, mong Tô ngũ cô nương không trách nếu không nó lại giận dỗi.”
Không nghĩ tới cáo nhỏ lại có thể nghe hiểu lời Lý Thừa Quân nói, đột nhiên cúi đầu ủ rũ rúc vào lòng Lý Thừa Quân.
Tô Lan:……
“Tấn Vương, không, dân nữ không trách nó.”
“Vậy ôm nó đi.” Lý Thừa Quân không chờ Tô Lan nói thêm đã đưa con cáo qua.
Tô Lan bất đắc dĩ, chỉ có thể nhận lấy. Lúc tay Lý Thừa Quân đụng phải tay nàng, nàng theo bản năng co người lại, lập tức ôm cáo lông đỏ vào ngực.
Thân thể nàng bị lạnh, đầu gón tay lạnh lẽo, mới vừa rồi chạm vào đầu ngón tay của hắn, độ ấm trên tay hắn còn làm nàng không nhịn được run lên.
Đương nhiên cũng cũng không phát hiện, vẻ mặt Lý Thừa Quân có chút khác thường.
“Ngũ cô nương, ngũ cô nương.” Phía sau vang lên tiếng gọi, Tô Lan biết là Tô Doanh tới tìm nàng, lập tức trả cáo lại cho Lý Thừa Quân: “Tấn Vương, muội muội ta đã đến tìm rồi, ta phải đi, hôm nay cảm ơn Tấn Vương giúp đỡ.”
Lý Dịch Vân gật đầu, mặc kê để nàng rời đi.
……
Đợi đám người đi xa, Lý Thừa Quân mới khẽ mở miệng: “Vô Nam.”
“Chủ tử.” Một bóng người từ sau thân cây đi ra.
“Ngươi phái người tới Giang Nam điều tra một chuyến, xem Tô ngũ tiểu thư này rốt cuộc có lai lịch như thế nào.” Lý Thừa Quân vuốt lông cáo, nhìn hướng Tô Lan rời đi, ánh mắt có hơi tối đi.
“Chủ tử nghi ngờ nàng là người của Thái tử?”
Không ngờ Lý Thừa Quân lại cười: “Nếu là người của Thái tử, ta còn mất công đi điều tra như vậy sao?” Hắn trêu chọc con cáo trong ngực: “Chỉ sợ nàng cũng không phải người của Thái tử.”
Vô Nam khó hiểu, vậy tại sao chủ tử phải điều tra Tô ngũ cô nương: “Chủ tử hôm nay thuộc hạ vẫn luôn đi theo thấy Tô ngũ cô nương cũng không có gì kỳ lạ, chỉ là thân thể có hơi yếu mà thôi.”
“Nhìn qua có vẻ vô cùng yếu ớt.” Lý Thừa Quân khẽ cong môi, mở ba ngón tay ra: “Nhưng tay phải nàng có vết chai dày.”
Vô Nam lập tức hiểu rõ, hai mắt sáng lên: “Vâng, thuộc hạ lập tức sai người đi điều tra.”
Đúng là chủ tử nhà mình, chuyện nhỏ như vậy cũng có thể phát hiện ra, nếu trên tay nàng có vết chai cũng không có gì bất ngờ, dù sao Tô ngũ cô nương cũng lớn lên ở nông thôn, có lẽ làm việc nhiều mà thành, nhưng như vậy sẽ chỉ có trong lòng bàn tay mà thôi.
Nhưng nếu có vết chai ở giữa ngón trỏ và ngón cái bàn tay phải, vậy chắc chắn có chỗ không bình thường.
Chỉ có người thường xuyên luyện bắn tên mới có thể để lại vết chai trên ba đầu ngón tay. ( truyện trên app T𝕪T )
Mới vừa rồi, Tô ngũ cô nương này còn nói mình không biết bắn tên, vậy nhất định là nói dối.
Nếu là người Thái tử phái tới, vậy bọn bọn họ cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, nhưng nếu không phải người của Thái tử….Hơn nữa thời gian nàng về kinh lại đúng lúc trước hai ngày trừ tịch, lại càng khiến người ta không thể không nghĩ nhiều.
Vô Nam không dám trì hoãn, lập tức rời khỏi cung.
“Ngoan, chúng ta cũng nên về thôi.” Lý Thừa Quân vuốt đầu cáo nhỏ, đi ra ngoài cung: “Nơi này quá nhàm chán.”
Đợi đến khi hắn rời khỏi cung, yến tiệc trong cung cũng chỉ tiến hành được một nửa, ngoài cung không có ai, cũng chỉ có mấy người đánh xe đang chờ bên ngoài.
Sau khi lên xe, Lý Thừa Quân mới vỗ đầu cáo: “Hôm nay bị làm sao vậy? Không phải ngươi không thích thân thiết với người nào khác sao? Tại sao mới đến đây đã vội vàng chạy tới dán vào Tô ngũ tiểu thư kia.”
Chỉ thấy cáo lông đỏ giãy giụa trốn khỏi ngực Lý Thừa Quân, nhảy sang bên trái, chaan trước đập vào thùng xe một cái, một ngăn bí mật lập tức bắn ra ngoài.
Bên trong là một miếng ngọc bội trắng.
Cáo lông đỏ ngậm miếng ngọc, hưng phấn vẫy đuôi với Lý Thừa Quân, đặt ngọc bội vào tay hắn.
Lý Thừa Quân khẽ vuốt ve miếng ngọc, ngón cái khẽ lướt qua từng đường kẽ, tạo thành một chữ “Tống”.
Cáo lông đỏ mạnh mẽ đập vào tay Lý Thừa Quân lại vỗ vào miếng ngọc, từ trong ngực Lý Thừa Quân nhảy xuống lại làm một loạt hành động như muốn ám chỉ gì đó.
“A Thanh, có phải ngươi cũng nhớ nàng hay không….” Lý Thừa Quân một tay ôm cáo nhỏ vào lòng, ở nơi không có ai nhìn thất, hốc mắt hắn đã đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Ta cũng rất nhớ nàng…”
“A Thanh……” Lý Thừa Quân cười chua xót: “Hôm nay ta cũng tưởng nàng đã trở lại, nhưng cuối cùng vẫn không phải, nàng không còn nữa….”
Tác giả có lời muốn nói: Tô Lan: Để chàng phát hiện ra rồi.
Lý Thừa Quân: Bàn tay này ta từng sờ nhiều lần như vậy, sao ta có thể không biết.
Tô Lan:???