Tô Lan cảm thấy vẻ mặt vừa rồi của Lý Thừa Quân chắc chắn là giả, nhất định là do nàng không tỉnh táo, nếu không tại sao lại bị khuôn mặt của hắn mê hoặc.
Nhưng nghĩ lại, bây giờ ngay cả cha nương nàng cũng không nhận ra mặt nàng, chứ đừng nói là hắn.
Lông mày lão hoàng đế giật giật, sau đó nhìn Tô Lan quỳ trên mặt đất còn chưa đứng dậy: “Sao? Vậy Tô ngũ tiểu thư cảm thấy thế nào?"
Tô Lan lại cúi đầu, lo lắng nói: " Bệ hạ, dân nữ không dám... không dám trèo cao với Tấn Vương."
Lão hoàng đế nhìn thấy, cười nói: “Đứng lên đi, không cần quỳ nữa, chẳng qua trẫm chỉ nói đùa mà thôi, không cần nghĩ là thật, trậm chỉ cảm thấy con cáo này của Thừa Quân rất thích Tô ngũ tiểu thư, còn tưởng Tô ngũ tiểu thư quen biết với Thừa Quân từ trước…”
Tô Vạn Châu ở bên cạnh sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, lập tức quỳ xuống đất, Lục Lan Tâm và những người còn lại ở Tô gia đều quỳ xuống.
Tô Vạn Châu run rẩy: “Hoàng Thượng hiểu lầm, trước đây tiểu nữ vẫn luôn ở nông thôn Giang Nam, không hề quen biết Tấn Vương, hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp mặt, cáo của Tấn vương chẳng qua…chẳng qua…” Tô Vạn Châu gấp đến mức nghĩ không ra lý do thích hợp.
Tấn vương là ai, nếu hoàng đế nghi ngờ Tô gia có quan hệ với Tấn vương, sau này chắc chắn không được yên ổn, nhưng giữa bọn họ thực sự không hề liên quan, không biết hoàng đế có tin lời hắn không.
Hoàng đế khẽ cười một tiếng: “Tô ái khanh căng thẳng như vậy làm gì, chẳng qua trẫm chỉ tùy tiện nói một câu mà thôi, nhìn các ngươi đi…đứng hết lên đi.”
“Tạ Hoàng Thượng.” Tô Vạn Châu lau mồ hôi đứng dậy.
Hoàng đế xua tay ra hiệu cho bọn họ ngồi trở lại, nhắm mắt, che kín ánh sáng trong mắt.
Tô Lan thấy cuối cùng cũng không còn ai để ý đến mình, thở phào một hơi. Nhưng lông mày vẫn nhíu thật chặt, ba năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hoàng đế lại có thể kiêng dè Lý Thừa Quân như vậy…..
Trước đây nàng không nhận được tin, người nào đó không chỉ không cho nàng tự mình điều tra, hơn nữa nàng cho người đi thám thính cũng không nghe được chút tin tức ở kinh thành.
Nàng lại nhìn về phía Lý Thừa Quân, chỉ thấy hắn ngồi một chỗ, cúi đầu nhìn cáo lông đỏ nằm bò trên mặt đất.
Chỉ là không ngờ, Lý Thừa Quân đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau, Tô Lan sợ hãi lập tức cúi đầu xuống, không dám nhìn thêm.
Lý Thừa Quân khẽ cười một tiếng, mũi chân chọc vào đuôi con cáo, thấp giọng nói: “Nếu ngươi còn nằm ở đây, có tin ta ném ngươi vào chảo dầu hay không?” Vừa nói xong đã quay người rời đi.
Thân thể cáo lông đỏ run lên rõ ràng, nhanh chóng đứng dậy nhìn qua phía Tô Lan, không thấy Tô Lan nhìn nó còn tủi thân nức nở mấy tiếng, cuối cùng vẫn đi theo Lý Thừa Quân rời đi.
Suốt yến hội, Tô Lan ăn lại chẳng thấy có vị gì, ngay cả uống được bao nhiêu ly rượu nàng cũng không nhớ rõ.
“Tô Lan!” Bên tai đột nhiên vang lên giọng Tô Doanh.
Tô Lan ngẩng đầu: “Lục muội sao vậy?”
Tô Doanh tức giận nhìn nàng: “Vừa rồi ta gọi tỷ nhiều tiếng ngũ tỷ như vậy, tỷ cứ đứng im không để ý đến ta, nhất định phải để ta gọi Tô Lan mới được?”
“Xin lỗi, ta đang nghĩ linh tinh……” Lúc này Tô Lan mới phát hiện nữ quyến ở đây đều đã đứng lên: “Bọn họ đi đâu vậy?”
“Hoàng Hậu nương nương nói, hôm nay trời đẹp tới lạc viên ném thẻ vào bình rượu.”
Tô Lan hơi giật mình, lắc đầu: “Muội đi đi, ta không đi đâu, sức khỏe ta không tốt, chỉ sợ lại lây bệnh cho người khác.”
“Mọi người ở đây đều đi có lý nào tỷ lại không đi, tới đó đứng xa một chút không phải là được rồi sao.” Tô Doanh kéo tay áo Tô Lan: “Tỷ tưởng ta muốn kéo tỷ đi cùng sao, là phụ thân dặn ta ở trong cung phải chăm sóc tốt cho tỷ, nếu không ông ấy lại đến trách ta.”
Tô Lan bị Tô Doanh khẽ kéo đi.
Tô Doanh không khỏi kinh ngạc cảm thán, ngũ tỷ nàng đúng là bệnh đến mức chỉ còn lại da bọc xương, tùy tiện kéo một cái đã đi được, cơ thể này liệu có thể sống được bao lâu?
Chờ đến khi hai người tới lạc viên, mới phát hiện bọn họ tới muộn, đã sớm có người bắt đầu chơi ném vào bình rượu, chỗ ngồi tốt cũng đã sớm bị người khác chiếm mất.
Tô Doanh bất mãn nhìn Tô Lan, tức giận tìm một chỗ ngồi xuống.
“Ta đã nói các ngươi đều không thể so với ta còn nhất định muốn thử, bây giờ thua thảm như vậy, cũng đừng có trở về khóc nhè.” Một giọng nói kiêu ngạo từ trong đám đông lọt vào tai Tô Lan.
“Trường An quận chúa, tài ném thẻ vào bình rượu của ngài đứng đầu kinh thành, sao chúng ta có thể so với ngài.” Không biết là tiểu thư nhà ai đã bỏ mũi tên trong tay xuống đứng một bên nịnh nọt.
Tài ném thẻ vào bình rượu của Trường An quận chúa đúng là rất tốt, huống chi nàng còn là con gái duy nhất của trưởng công chúa, đương nhiên người khác sẽ chọn lời hay nịnh nọt.
Trường An quận chúa cười nhạo một tiếng, lấy hết tất cả trâm vàng trên đầu xuống, đặt trên bàn tiệc: “Nếu hôm nay có người nào chỉ thua ta năm lần, những thứ này đều thuộc về đối phương.”
Một câu nói lại khiến mọi người kích động, nếu muốn thắng được Trường An quận chúa, cũng không phải không có khả năng, nhưng nếu chỉ thua năm lần, thử một lần vẫn có cơ hội, đã có người nóng lòng muốn thử.
Trường An quận chúa cười lạnh một tiếng: “Nhưng nếu thua….” Nàng ta nhìn vò rượu phía sau: “Phải uống hết toàn bộ rượu ở đây….thế nào? Có ai muốn thử một lần hay không?”
Những người vừa muốn lên thử lại co chân về, tuy những món đồ đó giá trị xa xỉ, nhưng năm vò rượu xuống bụng chính là lấy mạng người, như vậy tính ra, không đáng.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ lạc viên đều im lặng như ve sầu mùa đông, mọi người cúi đầu trốn tránh ánh mắt của Trường An quận chúa.
“Không phải đang ném thẻ vào bình rượu sao, tại sao lại yên tĩnh như vậy?” Một giọng nam đột nhiên vang lên trong vườn, các cô nương giật mình nhất thời không biết làm thế nào, nhưng vẫn có một số người to gan, lén ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy một bóng người đỏ tươi đi tới, trên môi còn hiện rõ nụ cười phóng đãng, đôi mắt đào hoa nhìn người trong sân, khẽ nheo mắt, cười nhạo: “Lý Nhạc Dao, sao lại là ngươi.”
Tuy cũng có người chưa từng gặp hắn, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, trong kinh thành, người có thể gọi thẳng tên Trường An quận chúa lại thích mặc đồ đỏ, chỉ có thể là đích tử hầu phủ Diệp Mân Hoa.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Kinh thành chỉ có hai vị vương gia khác họ, người thứ nhất là phụ thân Diệp Mân Hoa, chỉ là không thừa kế tước vị cho nên người ngoài đều gọi Diệp Mân Hoa là Diệp công tử. ( truyện trên app T𝕪T )
Trường An quận chúa lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: ‘Diệp Mân Hoa, ngươi lại tới đây làm gì? Không thấy đây là chỗ của các cô nương sao? Ngươi đi chỗ khác cho ta.”
“Tam hoàng thúc, người nhìn xem, nàng nói người là cô nương.” Diệp Mân Hoa đột nhiên xoay người, học giọng điệu ngày thường của Lý Nhạc Dao, ngượng ngùng nói với người sau lưng.
Tô Lan vẫn im lặng đứng trong góc, ghét bỏ quay đầu đi, không nhìn Diệp Mân Hoa, nàng thật sự không nhìn ra, tại sao đã bao nhiêu năm hắn vẫn không tiến bộ chút nào.
Lúc này mọi người mới phát hiện phía sau Diệp Mân Hoa còn có một người, mặc đồ trắng, trong ngực ôm một con cáo đỏ.
Tác giả có lời muốn nói: Lý Nhạc Dao: Đây là chỗ của các cô nương.
Lý Thừa Quân: Ta tới tìm cô nương nhà ta.
Cáo lông đỏ: A, vợ chồng chảo dầu.